Tần Hà nhịn không được mà quan sát tỉ mỉ.
Cánh hoa dài nhỏ, giống như lông mày nữ nhân, vừa dài vừa cong, tất cả các cánh đều cuốn về giữa, ôm lấy nhau khép lại một chỗ, lại giống như mười ngón tay chụm lại làm hình dạng cầu khẩn, phía trên có hơi khói màu đỏ quanh quẩn.
Vô số hơi khói tụ lại cùng với nhau, tạo thành một thảm đỏ rực cháy, quanh co thông hướng đến cây cầu duy nhất bên sông Hoàng Tuyền.
Tần Hà không khỏi bị lóa mắt mê muội, trên dương gian có muôn vàn hoa khoe màu đua sắc, muôn hồng nghìn tía, nhưng loài hoa duy nhất Minh phủ này, lại đẹp hơn trăm hoa gấp trăm lần.
Giống như một bức tranh duy mỹ.
Tần Hà rảo bước ngắm hoa, xem đây một chút, nhìn kia một chút, thậm chí còn hái xuống một bông hoa bỉ ngạn.
Nhưng bông hoa bỉ ngạn này lại chỉ dừng lại mấy cái chớp mắt trên tay Tần Hà là đã khô héo, tiếp đó đã nhanh chóng hóa thành tia lửa mà biến mất không thấy gì nữa.
Hoa này héo tàn một cách dứt khoát như vậy đấy.
Không hổ là hoa của Minh phủ.
“Tần Hà, Diêm Quân điện hạ tự mình tiếp dẫn còn chờ đợi đã lâu, ngươi còn lề mề cái gì, còn không mau qua cầu.” Phán quan áo bào trắng thúc giục.
“Đến rồi, gấp cái gì!”
Tần Hà bị quấy nhiễu sự hứng thú, bước từng bước lên cầu Nại Hà.
Theo bước chân Tần Hà, tầm mắt hắn cũng trở nên thay đổi.
Nguyên bản từ chỗ sườn núi nhìn thấy sông Vong Xuyên chỉ là một dòng suối nhỏ, nhưng khi vừa tới bờ sông, sông Vong Xuyên đã biến thành một dòng sông thông đến tận trời, từ đầu cầu nhìn ra xa, mặt sông rộng lớn, trời nước một màu.
Chỉ có hoa bỉ ngạn còn chiếu lên một mảnh đỏ rực.
Cái cầu treo Nại Hà kia cũng như vậy, lúc này đã biến thành một cây cầu thông thiên cực kỳ hùng vĩ.
Tần Hà chậm rãi bước lên cầu.
Phía dưới cây cầu thông thiên cực lớn, vô số khuôn mặt thủy thú dữ tợn cũng phóng đại hình thể, bọn chúng mở to đôi mắt đỏ rực, răng nanh như sắt nhọn, có một con cá đuôi rắn to như chiếc thuyền lớn, có một bộ thi hài xương trắng lớn như ngọn núi, cũng có to chừng bàn tay, lại có thiết giáp thú mãng miệng tạo thành đàn thành lũ rậm rạp lít nhít.
Hoàng Tuyền cuồn cuộn, bọn chúng như ẩn như hiện trong nước, chìm chìm nổi nổi, bọn chúng gào thét, thỉnh thoảng lao ra khỏi mặt nước, muốn cắn xé Tần Hà.
Nhưng Tần Hà chẳng hề sợ hãi chút nào, ngược lại hắn còn tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Tiếc là không vớt chúng lên được, nếu vớt lên được mà nói, hắn thật sự muốn vớt một bộ lên đốt thử.
Truyền thuyết, chìm trong sông Vong Xuyên chính là một loại hình phạt của Địa phủ, nếu như tội hồn bị phán chìm sông, vậy bọn chúng sẽ hóa thành rắn rết chìm xuống dưới nước Vong Xuyên, vĩnh thế không được siêu sinh.
Trừ khi có thể kéo vong hồn đi ngang qua xuống nước rồi thay thế.
Nhưng mà cầu Nại Hà hùng vĩ như thế, muốn kéo được vong hồn từ trên cầu xuống nước, nói nghe thì dễ.
Cho dù là những bộ thi hài xương trắng cao lớn như ngọn núi kia, cũng khó mà làm được.
Cầu Nại Hà rộng lớn, sông Hoàng Tuyền gào thét, đi tới đi tới, Tần Hà đã đi đến giữa sông Hoàng Tuyền.
Chỉ thấy một bà lão tóc bạc trắng, khuôn mặt nhăn nheo đang ở trên cầu nổi lên Minh Hỏa nấu một nồi canh, canh trong nồi màu như nước trà đục, giống như là nước dưới sông Vong Xuyên, lăn cuồn cuộn không ngừng, bốc lên từng luồng hơi nước màu trắng.
“Bỉ ngạn hoa khai khai bỉ ngạn, đoạn trường thảo sầu sầu đoạn trường, Nại hà kiều tiền nhược nại hà, Tam sinh thạch tiền định tam sinh, một chén canh quên hết muộn phiền, sẽ cách ngăn phiền não một thế, cũng ngăn cách một thế nhân duyên, thân nhẹ tiến Luân hồi, vãng sinh cực lạc.” Bà lão trông thấy Tần Hà, cầm chén lên múc một chén canh đục ngầu.
“Ngươi là, Mạnh bà?” Tần Hà hỏi.
“Đúng vậy.” Bà lão chậm rãi gật đầu.
“Đây là canh Mạnh bà?” Tần Hà liếc nhìn chén canh.
“Đúng vậy.” Bà lão lại gật đầu lần nữa.
“Ta có thể không uống không?” Tần Hà tỏ vẻ thành thật, bộ dáng kia, chỉ thiếu điều viết lên mặt sáu chữ: Lão tử sợ ngươi hạ dược.
“Không được.” Bà lão nhíu mày một cái, trong mắt lóe lên vẻ không kiên nhẫn.
“Vậy thì thêm chút rau thơm đi, ta thích mùi vị rau thơm.” Tần Hà lại nói.
“Tục vật thế gian, ngươi đây là đang khiêu chiến uy nghiêm Luân hồi.” Bà lão nghiêm mặt cảnh cáo.
“Chỉ đùa chút mà thôi, nghiêm túc như vậy làm gì chứ.”
Tần Hà liếc mắt, sau đó nhận lấy chén canh từ trong tay bà lão, đưa lên miệng rồi cẩn thận thổi thổi, nhấp một ngụm nhỏ, chép chép miệng, lại hỏi: “Thật sự không có rau thơm à?”