“Không có!” Bà lão trầm giọng.
“Không sao, ta có.” Kết quả Tần Hà lại nhếch miệng nở nụ cười, đặt chén canh xuống, thò tay xuống dưới nách móc trái móc phải, móc trên móc dưới, cuối cùng móc ra được một thứ màu xanh.
Vậy mà... Thật sự là rau thơm!
Rau thơm, còn gọi là rau ngò rí.
Tiết xuân hàn se lạnh, mọc từng tá từng tá trên đất hoang, không có người ăn, nhưng Tần Hà lại rất thích.
Bà lão: “....”
Tiếp đó, Tần Hà không chỉ lấy ra rau thơm, còn lấy ra cả dao, cối đá, thớt, rồi cả muối, hồ tiêu, hành, gừng, tỏi, hoa tiêu.
Đừng thắc mắc vì sao Tần Hà đã là linh hồn mà vẫn có thể móc đồ từ không gian dưới nách ra, đây chính là sự thần kỳ của không gian.
Số lượng công đức cực lớn đã đúc “Công đức hồn thân” đạt tới thất phẩm, sớm đã đạt tới cảnh giới thoát hư hướng thật.
Đợi đến khi hồn thân của Tần Hà ngưng ra cái bóng, thì dù có từ bỏ nhục thân, đó cũng là Lục địa thần tiên.
Bà lão xem mà choáng váng, khuôn mặt chất đầy nếp nhăn kia, thoáng qua vẻ cực kỳ khó có thể tin cùng sợ hãi.
Ngay cả ở nơi cung điện màu đen phía xa kia, cũng là hỗn loạn một hồi.
Tần Hà không nhanh không chậm, cắt khúc rau thơm, giã nhỏ hành tỏi gừng cùng với hồ tiêu, sau đó lại lần lượt bỏ vào canh, cuối cùng lại bỏ thêm chút muối ăn, xong xuôi hắn mới một lần nữa nâng chén canh lên uống một ngụm, lúc này hắn mới hài lòng gật đầu, nói với bà lão: “Nấu canh như vậy mới uống ngon nha, tay nghề này của ngươi chẳng phát triển theo thời gian gì cả.”
Nói xong, hắn một hơi uống hết ba chén canh lớn.
Sau đó hắn lau miệng, lại lấy ra một cái chén mới, múc một chén canh đặt trước mặt bà lão, nói: “Cùng uống đi, đừng khách khí.”
Toàn thân bà lão run lên một cái, dò xét nhìn những mảnh rau màu xanh nhỏ nổi lơ lửng trong nồi, ánh mắt tràn đầy sự nghi ngờ, nghi ngờ rằng canh này có phải là đã mất đi hiệu lực hay không.
Canh Mạnh bà, uống một chén quên mất một đời, một thế yêu hận tình cừu, tham sân si cũng đều hóa thành mây khói mà tiêu tán.
Mà vong hồn trước mặt này, lại chẳng hề thấy có một chút công hiệu nào.
“Như thế nào, không định nể mặt hay sao?” Tần Hà híp híp mắt, trong mắt bắn ra khí tức nguy hiểm.
Khuôn mặt bà lão hơi co quắp, tay run run bưng lên chén canh Mạnh bà, nhấp một miếng.
Giờ khắc này, phảng phất như là chủ khách đã đổi chỗ, Tần Hà đã trở thành người nấu canh, còn bà lão kia đã trở thành vong hồn chuẩn bị đi đầu thai.
“Hương vị thế nào?”
Tần Hà hỏi với vẻ mong đợi, bộ dáng kia, giống như là đầu bếp nấu hỏi thực khách xem món ăn mình nấu như thế nào vậy.
Bà lão ngây ngốc gật đầu, canh Mạnh bà được bỏ thêm gia vị, đương nhiên là có mùi vị khác biệt rồi.
“Vậy thì đúng rồi đi, sau này ngươi cứ như vậy mà nấu canh.” Tần Hà cười cười, búng tay một cái, bắn ra thuật chân ngôn.
Sau đó hắn thờ ơ hỏi một câu: “Ngươi thật sự là Mạnh bà à?”
Bà lão đột nhiên cảm thấy miệng mình đã mất đi khống chế, vẻ mặt giật mình, miệng phun lời thật: “Ta là âm sai cấp đinh Quảng tiền điện Mạnh bà ty, Mạnh Giang.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Tần Hà cười, bà lão thì che miệng lại, khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh dị.
Trong cung điện màu đen, một đám văn võ Âm thần cũng đều là người người sắc mặt đại biến.
Phán quan áo bào trắng vỗ mộc kinh đường một cái, tức giận quát lên: “Tần Hà, ngươi nhục nhã Âm sai, xem thường Luân hồi, niệm tình ngươi vi phạm lần đầu nên bỏ qua không tính toán, nếu ngươi còn cố chấp không chịu tỉnh ngộ, cũng đừng có mà trách Âm ty ta không nể tình!”
Tần Hà nghiêng đầu nhìn về phía cung điện màu đen, nhếch miệng nở nụ cười: “Đừng nóng vội đừng nóng vội, lập tức tới lập tức tới đây.”
Nói xong, Tần Hà đặt chén xuống, tiếp tục tiến lên, bước chân vẫn như cũ, không nhanh không chậm.
Bà lão dõi mắt nhìn theo Tần Hà đi xa, khuôn mặt tràn đầy vẻ dữ tợn cùng nếp nhân dần dần biến mất, mặt mũi trở nên trơn nhẵn, lại trở thành dáng vẻ của một thiếu niên mặt ngả vàng.
Hắn ta chần chờ trong chớp mắt, thân ảnh chậm rãi phai nhạt đi, biến mất không còn thấy bóng dáng.
Đồng thời biến mất cùng hắn ta, còn có cái nồi lớn kia cùng với bếp lò.
Bên bờ kia sông Vong Xuyên, vẫn là hoa đỏ rực như lửa, chiếu sáng Minh lộ, một mực kéo dài đến cung điện màu đen.
Lại là một hồi ung dung nhàn nhã, qua một hồi lâu sau, Tần Hà mới bước vào đại điện.
Ngay vào khoảnh khắc hắn bước vào đại điện.
“Ầm ầm” một tiếng động thật lớn vang lên, cửa điện màu đen đã ầm vang hạ xuống.