Rất nhanh, bộ xương khổng lồ cùng Tần Hà đồng thời rơi xuống đất.
Khác biệt chính là, Tần Hà rơi xuống đất tạo ra một cái hố sâu, còn bộ xương thì chưa kịp rơi xuống đất đã bị Nam Minh Ly Hỏa nuốt lấy, trở thành tro tàn, tốc độ thiêu đốt nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Phảng phất như thứ bị đốt không phải là xương trắng, mà là tơ liễu tẩm dầu.
....
“Đó là cái gì vậy?”
“Có quái vật a!”
“....”
Thời khắc này Kinh thành đang lâm vào trong khủng hoảng cực độ.
Đầu tiên là một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, sau đó là lửa lớn xanh lam ngút trời.
Đó thật sự phải gọi là “ngút trời”, xông thẳng lên tận trời, mặt đất chấn động lớn nhỏ không ngừng.
“Biz...”
Tiếng còi huýt vàng lên dồn dập, mấy mũi tên lệnh Phi Ngư Vệ bay lên không trung, nổ tung thành pháo hoa có đồ án hình Phi Ngư.
Nhìn từ trên cao xuống có thể thấy mấy chi Phi Ngư Vệ liên hợp với đội ngũ thành vệ tuần đêm đang cấp tốc xông về phía bên này, đây là Phi Ngư Vệ đã phát hiện có chuyện xảy ra.
Ngay khi không gian Minh thổ không thể chống đỡ nổi cuộc đại chiến mà ầm vang vỡ tan, Phi Ngư Vệ đã cảm ứng được.
Tần Hà liếc mắt nhìn qua những cây đuốc đang phi tốc tới gần một cái, sau đó đi đến đứng bên cạnh hố sâu, hơi chau mày.
Trong hố sâu chỉ có một bàn tay lớn chừng một gian phòng bị đứt rời đang nắm hờ, còn Ngưu Thống lĩnh đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
Ngưu Thống lĩnh đã nhân lúc Tần Hà cùng đầu lâu đại chiến, lóe lên một cái đã trốn mất.
Ngay cả xà mâu cũng không kịp lấy đi, chớp lấy thời cơ cực kỳ chính xác.
Tần Hà cam đoan, chỉ cần nó bỏ ra một chút thời gian đi nhặt xà mâu, nhất định nó sẽ bị lưu lại.
Đáng tiếc, dù sao thì Ngưu Thống lĩnh cũng thuộc hàng đầu trong thập đại Âm soái Địa phủ.
Không thể tính theo lẽ thường.
Tần Hà vung tay một cái, một dải khí bắn ra, cuốn lên bàn tay xương trắng khổng lồ đến chỗ ngọn lửa Nam Minh Ly Hỏa sắp tắt, lửa bén lên, bàn tay lập tức bị thiêu hủy không còn gì nữa.
Làm xong xuôi hết thảy, Tần Hà cầm lấy xà mâu rồi quay người rời đi.
Không bao lâu sau, đội Phi Ngư Vệ đầu tiên đã nhanh chóng đuổi đến.
Người dẫn đầu phong thần như ngọc, mày kiếm nhập tấn, khuôn mặt như được điêu khắc, cộng thêm một bộ Phi Ngư phục phụ trợ, thật ra dáng một đại quan nhân phong độ.
Chính là Ngụy Vũ.
Khoảng thời gian vừa qua Ngụy Vũ có hơi chật vật, cái tên vương bát đản mang khuôn mặt của hắn kia quá khốn kiếp.
Gây chuyện khắp nơi, cho hắn vác mười mấy cái nồi đen, mà một chuyện so một chuyện lại càng không chịu nổi.
Hiện tại Ngụy Vũ bị rất nhiều người căm hận, khiến ban ngày hắn cũng không dám ra khỏi cửa, chỉ có thể tranh thủ thời gian cấm đi lại ban đêm để đi dạo một chút.
Đêm nay hắn đang nhàm chán dẫn mấy tiểu đệ trẻ tuổi đi tuần tra ban đêm, đột nhiên ở nơi này xuất hiện động tĩnh kinh thiên động địa.
Một đám Phi Ngư Vệ trẻ tuổi đi đến hiện trường, người nào người nấy đều giật mình hoảng sợ đến trợn mắt há hốc mồm.
Khắp mặt đất toàn là hố to hố nhỏ, hố to nhất còn đủ để lấp cả Tinh lâu Phi Ngư Vệ vào trong đó.
Phòng đổ nhà sập, một mảnh hỗn loạn.
Hiện trường còn sót lại ba động nội kình, pháp lực cùng âm tà chi khí cực mạnh, còn có rất nhiều tro bụi phủ vung ra khắp nơi, tạo thành một lớp tro mỏng trên mặt đất.
Có điều ánh lửa xanh lam đã tắt, không biết là đã đốt thứ gì.
“Vũ ca, ở đây bạo phát đại chiến, thực lực không chỉ cường hãn bình thường.” Ngụy Nguyên Cát ngó vào hố sâu xem xét.
Điểm mấu chốt trong chiến trường này không phải là hố to hố nhỏ, mà là toàn bộ khu vực này đã bị lún xuống hơn một thước.
So sánh với những gì cảm ứng được từ xa, chiến đấu nơi này kịch liệt hơn tưởng tượng rất nhiều.
Ngụy Vũ cũng cảm thấy chấn động không nhẹ, tình cảnh chiến đấu mãnh liệt, nhanh chóng, ngắn ngủi, hoàn toàn không có cơ hội để quan sát kỹ càng, nhưng hiện trường để lại dấu vết sẽ không dối gạt.
Nơi này đã bùng nổ một trận chiến đấu kinh thế, nhưng mà không biết hai bên đối chiến là ai.
Theo bản năng, Ngụy Vũ nhớ đến cái tên cưỡi thanh ngưu kia.
Không thấy người, nhưng chuyện xảy ra ở Kinh thành, tám chín phần mười không quát khỏi liên hệ với người kia.
“Tốc báo cho Chỉ huy sứ đại nhân, phụ cận Vương Cung Xưởng phát sinh nổ lớn, mời đại nhân mau tới hiện trường phân biệt!”
Ngừng lại một chút, Ngụy Vũ quay đầu phân phó một người trẻ tuổi.
“Vâng.” Người kia đáp lời, quay người nhanh chóng chạy đi.