Sau đó Phi Ngư Vệ điều tra như thế nào, nhìn nhận chuyện này ra sao.
Tần Hà không hề có hứng thú bận tâm đến, chỉ là không khỏi cảm cái một câu, quán tính lịch sử quá mạnh.
Vương Cung Xưởng nổ lớn, nghe thực sự rất quen tai nha.
Trong cái thời không này, Tần Hà đã vô thức hoặc cố tình tung ra rất nhiều hạt giống biến đổi, cũng tự tay đánh gãy một vài tiến trình lịch sử.
Nhưng cuối cùng quán tính lịch sử vẫn cho hắn cảm giác rằng nó cực kỳ co dãn, đè ép một chút, quỹ tích sẽ biến đổi, nhưng rất nhanh nó sẽ bắn ngược trở lại.
Có điều đây là chuyện nhỏ không đáng kể, Tần Hà cũng không thèm để ý, thứ hắn quan tâm nhất chính là phần thưởng.
Nói như thế nào đây.
Lần này cho ra ban thưởng xảy ra chuyện rất lạ lùng – Không có kịch chiếu bóng.
Sau khi bộ xương khổng lồ kia bị đốt cháy, đã trực tiếp cho một phần thưởng cực kỳ không tệ: Phi Long Tại Thiên.
Tần Hà cũng không biết là chuyện gì xảy ra.
Có phần thưởng, chứng minh rằng hành động đốt thi được thừa nhận.
Nhưng lạ ở chỗ là không có kịch chiếu bóng.
Suy nghĩ một hồi, Tần Hà cảm thấy có thể do hai nguyên nhân.
Thứ nhất, bộ xương khô khổng lồ kia không thuộc về sinh linh, không có thuở bình “sinh”, ví dụ như do người ta khâu ghép lại.
Thứ hai, bộ xương khổng lồ kia có lai lịch đặc thù, cho nên kịch đèn chiếu bị che đậy, cũng có thể là do nó đến Ngụy Thiên Đình.
Cái gọi là Thiên Đình này, cho dù chỉ là ngụy, nhưng chắc hẳn cũng có một, hai phần tương tự với Thiên Đình thực sự, nếu tồn tại che đậy thiên cơ cũng không phải là chuyện khó hiểu.
Tần Hà không có cách nào xác định nguyên nhân là gì, nhưng hắn cũng chẳng thèm rối rắm xoắn xuýt.
Nguồn gốc chủ yếu của phiền não, chính là suy nghĩ quá nhiều.
Nghĩ ra thì nghĩ, không suy nghĩ ra thì không thèm suy nghĩ nữa.
Tần Hà chuyển sự chú ý của mình trở lại phần thưởng.
Phi Long Tại Thiên: Bí thuật bất truyền đến từ Phật môn Thâm Uyên, thi triển pháp thuật này, ngài có thể triệu hoán ra Thần Long, có thể trấn bích lạc, có thể trấn hoàng tuyền, có thể trấn cửu thiên thập địa.
Chú thích: Uy lực thuật này tùy theo từng người thi triển mà khác nhau, tiêu hao rất lớn, không nên tùy tiện thi triển nó.
Cái khác chưa nói đến, phần thưởng này giới thiệu thực sự cực kỳ ngạo mạn.
Những thuật pháp khác đều là trấn áp ngàn vạn tà thế gian, có thể chấn nhiếp bất tường các thứ.
Nhưng thuật pháp này thì hay rồi.
Trên bích lạc dưới hoàng tuyền, có thể trấn cả cửu thiên thập địa!
Câu này khiến Tần Hà không dám dùng thử, nếu sơ ý một chút san bằng Kinh thành, vậy thì tội lỗi lớn.
Khuyết điểm duy nhất chính là uy lực phụ thuộc vào tiêu hao.
Có điều, điểm này đối với Tần Hà tới nói, căn bản cũng không phải là khuyết điểm gì.
Hắn đã sắp đột phá đại quan ngàn năm, pháp lực cực kỳ thâm hậu.
Sau khi miễn cưỡng kìm nén lại xung động muốn thi triển thử, Tần Hà nằm lên đệm chăn, lại lấy ra điện Diêm Vương.
Điện Diêm Vương thu nhỏ lại chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, toàn thể màu đen, trong điện điêu khắc vô số ác quỷ bị hành hình sống động như thật, chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ khiến cho người nhát gan sợ hãi đến té đái.
Vương Thiết Trụ vừa mới dập tắt lò đốt xác, lập tức bị “cung điện” tinh xảo đẹp đẽ trong tay Tần Hà hấp dẫn ánh mắt.
“Gia, đây là cái gì?” Vương Thiết Trụ tò mò hỏi.
“Điện Diêm Vương.” Tần Hà không dời mắt, chậm rãi phun ra ba chữ.
“Cái tên này quả thật hơi có chút huênh hoang a.” Vương Thiết Trụ hiểu nhầm, lại nói tiếp: “Ngài mua thứ này ở đâu vậy, đắt không?”
Tần Hà nhìn nó một cái, chậm rãi nói: “Không phải mua, là lấy ở Âm tào Địa phủ.”
“Âm... Âm tào Địa phủ?” Vương Thiết Trụ hơi ngẩn ra một chút, bởi vì nó phát hiện, dáng vẻ Tần Hà nói chuyện không giống như là đang đùa giỡn.
“Thật sự là Âm tào Địa phủ?” Vương Thiết Trụ biến sắc.
“Thật sự là Âm tào Địa phủ.” Tần Hà gật đầu.
“Hitz~”
Vương Thiết Trụ lập tức kinh hãi đến hít sâu một hơi, đôi mắt đậu xanh trừng tròn trịa.
Gia không hổ là gia!
Gia không gì không làm được!
Vậy mà có thể nhét thần khí Luân hồi Âm tào Địa phủ vào trong túi mình.
Ông trời ơi, cái này cần phải đâm ra hố lớn đến mức nào đây?
“Gia, điện Diêm Vương là thần khí Luân hồi của Địa phủ, không có nó, sợ là Địa phủ sẽ đại loạn, sao ngài lại đem thứ này về?” Vương Thiết Trụ ôm đầu, kinh hoảng hỏi.
“Có thể loạn như thế nào?” Tần Hà lên tình thần, lúc đó hắn không có suy nghĩ gì nhiều, thuận tay liền dùng thuật chú ngữ thu nó lại, hắn cũng chỉ coi nó là chiến lợi phẩm mà thôi.
Sau đó nghĩ lại thì hơi hơi cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng ván đã đóng thuyền.
“Không có điện Diêm Vương thì sẽ không có cách nào để thẩm phán âm hồn đi vào Địa phủ, không thẩm phán được thì sẽ không thể tiến vào Luân hồi, âm hồn tụ tập quá nhiều thì âm khí ngút trời, sẽ có rất nhiều âm hồn đồng loạt hóa thành quỷ....”
Nói đến cuối, Vương Thiết Trụ không có nói tiếp nữa, nuốt nước miếng một cái.
“Nghiêm trọng như vậy?” Tần Hà nhíu mày.
“Hiện tại phía tây đang xảy ra bạo loạn, âm hồn chết đi mỗi ngày nhiều vô số kể, chuyện này thực sự là có hơi nghiêm trọng một chút xíu.” Vương Thiết Trụ thận trọng vươn tay, nhìn mặt mà nói chuyện, làm ra thủ thế “một chút xíu”.
“Không phải chứ... Sao ngươi biết nhiều chuyện như vậy, lại là cha nuôi ngươi nói cho ngươi à?” Tần Hà nhìn về phía Vương Thiết Trụ.
“Gia, Thủy tộc ta cũng là có văn minh truyền thừa, trước đây có nghe nói điện Diêm Vương đã từng bị đánh mất một lần, lần đó âm binh Địa phủ cùng với âm hồn công phạt lẫn nhau, tử thương cực lớn.” Vương Thiết Trụ trả lời, nó còn nói tiếp: “Gia, cái thứ này là Minh khí, là thứ không may mắn, rất dễ nhiễm phải nhân quả rất lớn.”
Tần Hà lập tức trầm mặc.
Nghe Vương Thiết Trụ nói, hắn quả thực ẩn ẩn có cảm giác “bất an”.
Âm hồn tụ tập quá nhiều, nếu áp lực Địa phủ quá lớn, sợ là phản ứng của nó sẽ không khác gì với Đại Lê.
Năm trước Đại Lê lập ra Lưu dân doanh, kết quả cuối cùng, chính là tàn sát Lưu dân doanh đến hầu như không còn.
Dù sao so với sự an toàn của Vương triều, mấy vạn lưu dân doanh mệnh tiện cũng chẳng hề đáng giá.
Địa phủ cũng giống như vậy, âm hồn tụ tập quá nhiều, một khi uy hiếp được Địa phủ, đại khai sát giới là điều thích hợp.
Khác nhau chỉ là tìm một cái cớ gì đó, hoặc là chụp nồi đổ tội như thế nào.
Nếu là phát triển đến mức đó, vậy việc này sẽ gây ra nhân quả cực kỳ lớn.
Tần Hà lập tức cảm thấy da đầu mình tê dại một hồi, điện Diêm Vương trong tay cũng có chút nóng bỏng.
Sơ suất rồi, lúc đó không nghĩ nhiều như vậy.
Càng nghĩ Tần Hà càng cảm thấy, trả lại điện Diêm Vương cho Địa phủ là lựa chọn tốt nhất lúc này.
Nhưng việc này cũng tồn tại một vấn đề.
Trả như thế nào? Mình tự chạy tới Địa phủ, chủ động trả lại điện Diêm Vương?
Dựa vào cái gì chứ?
Ngưu Thống lĩnh vừa mới đến đánh cướp, mình lại vui vẻ tiễn đưa?
Thanh Ngưu Đại Tiên không cần tôn nghiêm à?