“Gia, ta trèo lên được không?” Dưới cây đại thụ, một thiếu niên lưng gù ngước đầu lên nhìn người đang ngồi trên cây.
“Lên đây đi.” Tần Hà vẫy vẫy tay.
Vương Thiết Trụ mừng rỡ, vội vàng trèo lên.
Tần Hà thuận tay đưa cho nó một nắm hạt dưa.
Kết quả là, vỏ hạt dưa lại càng rơi nhiều.
Một tia nắng chiếu xuống hai tia nước bọt bắn ra, thậm chí còn tạo thành hai dải cầu vồng, rất độc đáo.
“Uy, đồ con rùa các ngươi, ai cho các ngươi tùy tiện nhả vỏ hạt dưa như vậy?” Dưới cây, một nam tử đầu trọc vừa mới cởi lưng quần, đang định xả một bãi dưới tàng cây.
Đột nhiên cảm thấy có thứ gì rơi xuống đầu.
Vừa ngẩng đầu lên, khá lắm, có hai người trên cây đang nhả cầu vồng.
Vỏ hạt dưa “bẹp” một cái, dính ngay trên mặt gã, khiến gã lập tức tức giận đến giậm chân.
“Đồ con rùa?”
Tần Hà sửng sốt, quay đầu nhìn sang Vương Thiết Trụ, nói: “Ta không phải, ngươi phải không?”
Mặt mũi Vương Thiết Trụ lập tức tràn đầy căm tức, nói: “Gia, ta sẽ không trả lời vấn đề này, nhưng nếu ngày nhất định muốn hỏi, vậy thì, không phải.”
“Đã hiểu.”
Tần Hà lộ vẻ mặt “ta hiểu”, vỗ tay một cái, cúi đầu nói với nam tử đầu trọc dưới tàng cây: “Ngươi nhầm rồi, trên cây không có đồ con rùa.”
“Ôi, còn dám đấu võ mồm với lão tử?” Nam tử đầu trọc tức giận đến phát hỏa, chỉ vào Tần Hà cùng Vương Thiết Trụ mắng: “Các ngươi chờ đó, lão tử xả xong bãi này, xem ta giết chết các ngươi như thế nào.”
Nam tử đầu trọc tên là Cao Phát Tài, là lưu manh vô lại bản địa Kinh thành, là kẻ ăn vạ tống tiền chuyên nghiệp.
Một tháng không khai trương, khai trương ăn một tháng.
Hôm nay trong lúc rảnh rỗi, gã trông thấy bên này có nhiều người tụ tập, bèn lại gần xem thử có con dê béo nào có thể động tay hay không.
Nhưng mà Cao Phát Tài tìm một vòng cũng không tìm được con dê béo nào phù hợp, ngược lại là mắc tiểu đến nhịn không nổi.
Kết quả.
Ôi!
Tới dưới gốc cây, vừa ngẩng đầu lên.
Trên cây có hai người!
Mặt người dạ thú, trông dáng vẻ cũng có một chút mỡ béo.
Hay lắm.
Đi tìm không bằng đụng phải.
Hôm nay chính là các ngươi, không vét sạch tiền tài trên thân các ngươi, Cao Phát Tài ta sẽ không gọi là Cao Phát Tài.
“Gia, hắn uy hiếp chúng ta a.” Vương Thiết Trụ vừa nghe vậy thì cười tươi như hoa.
“Xử lý hắn!” Tần Hà phát lệnh.
Người này trán dô, mắt tam giác, mũi diều hâu, khuôn mặt hung tướng, xem xét cũng không phải là người lương thiện gì.
“Vâng gia.” Vương Thiết Trụ vui mừng, tiếp đó chỉ thấy nó há miệng phun một cái, ba mảnh vỏ hạt dưa như tia chớp đánh vào ba vị trí trước ngực nam tử đầu trọc.
Nam tử đầu trọc chỉ cảm thấy mình thoáng một cái đã không thể động đậy, tay chân, thậm chí cả cổ mình, đều đã mất đi liên hệ, bất kể gã có giãy dụa như thế nào, cũng không thể động đậy dù chỉ một chút.
Ngay cả nói cũng không nói được.
Nam tử đầu trọc luống cuống, đây là đụng phải dị nhân rồi!
Gã bị điểm huyệt.
Trong lúc nhất thời, gã vừa sợ hãi lại vừa thẹn, sợ chính là mạng nhỏ của mình khó giữ.
Thẹn chính là, gã vừa cởi quần đi tiểu, hiện tại vẫn còn chưa kéo quần lên.
Vương Thiết Trụ thấy vậy, cúi đầu đánh giá kích thước nam tử đầu trọc, sau đó nhỏ giọng hỏi Tần Hà: “Gia, hắn kia tính là cấp bậc gì?”
Tần Hà nhìn lướt qua, khinh thường nói: “Tiểu nhân không mặt mũi gặp người.”
Vẻ mặt Vương Thiết Trụ trở nên cứng đờ, nhìn Tần Hà một cái, lại nhìn nam tử đầu trọc một cái, gãi cằm nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đây cũng không coi là nhỏ a?”
Ngay sau đó, một tia chớp lóe lên trong đầu nó, nhớ tới chiến tích “đấu chim” huy hoàng của Tần Hà.
Trong nháy mắt nó cảm thấy, lòng tự tin đã khôi phục một chút.
Gia không phải người thường, tất nhiên là không thể so sánh.
Nhưng ngay sau đó, nó liền nghĩ tới một vấn đề.
Chim chóc nhà gia lớn đấy, nhưng... Có tác dụng gì đâu?
....
“Ầm ầm!”
“Bành bành bành....”
Lúc này, ở chỗ xa, Ngụy Vũ cùng nam tử cường tráng đã chiến đấu tới hồi gay cấn.
Song phương đại biểu mặt mũi cho Phi Ngư Vệ cùng Hồ tộc, ngươi tới ta đi, càng đánh càng kịch liệt.
Nhưng trông có vẻ nam tử cường tráng hơn một bậc, không biết từ lúc nào y đã mang lên một đôi thủ sáo thiết giáp, đại khai đại hợp, lực mạnh thế mãnh.
Ngụy Vũ toàn lực bộc phát Đả cẩu bổng pháp, mỗi lần đều có thể đánh ra sát chiêu tinh diệu.
Nhưng mà nhất lực hàng thập hội, toàn thân nam tử cường tráng được yêu khí bao bọc, giống như là một tôn ma thần, mỗi quyền đều có thể đối cứng với man ngưu kình của Ngụy Vũ.
Đây cũng là nội tình của Hồ tộc, một mãnh sĩ như vậy, dù là ở trong bất kỳ thế lực nào cũng là chiến lực hàng đầu, có thể mở nha lập phủ.
Mà ở Hồ tộc, y chỉ là một tên tùy tùng trước kiệu.
Không chỉ là tùy tùng trước kiệu, ngay cả tọa kỵ cũng không có.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nam tử cường tráng đột nhiên vọt lên, đập một quyền về phía Ngụy Vũ.
Ngụy Vũ bất ngờ không kịp chuẩn bị, chỉ có thể chặn ngang lang nha bổng để đón đỡ.
“Bành!”
Đây là một quyền pháo, thế đại lực trầm.
Ngụy Vũ bị đập lảo đảo một cái, dưới chân bắt đầu không vững.
Nam tử cường tráng thấy vậy thì mừng thầm, rơi xuống đất chính là hai búa đội trời.
Ngụy Vũ cả kinh, vội vàng né tránh.
Nhưng mà chân hắn đã không vững, bộ pháp chim sẻ trở nên hỗn loạn, tránh được một quyền nhưng lại không tránh được quyền còn lại.
Một quyền mạnh mẽ đập vào ngực, mặc dù đã tránh đi chín phần lực lượng.
Nhưng còn lại một phần cũng đánh hắn đến phun máu bay ngược, xương sườn trước ngực bị gãy hết hơn phân nửa.
“Vũ ca!”
Ngụy Nguyên Cát hoảng sợ hô to, vội vàng phi thân lên đỡ lấy Ngụy Vũ.
“Nguyên Cát cẩn thận!”
Nhưng còn không đợi Ngụy Nguyên Cát quan sát rõ thương thế của Ngụy Vũ, hắn đã nghe thấy vài tiếng la hoảng hốt dồn dập vang lên.
Ngụy Nguyên Cát quay đầu lại nhìn, hóa ra là nam tử cường tráng đang xông lại.
Đã phân ra thắng bại, vậy mà đối phương vẫn không buông tha.
Đây là muốn giết người!!
“Khốn kiếp!”
Ngụy Nguyên Cát giận dữ, đặt Ngụy Vũ xuống rồi hung ác vung đao chém nghiêng.
Quỷ môn đao quyết, đây là một bộ đao pháp lấy hung ác nổi danh.
Nam tử cường tráng vội vàng né tránh, sau đó nhanh chóng vòng qua, từ một hướng khác đánh tới.
Ngụy Nguyên Cát chỉ có thể giơ đao ngăn cản.
Nhưng hắn đã bị cản trở, hoàn toàn đánh mất đi thế chủ động.
“Hừ, nhận lấy cái chết!”
Trên mặt nam tử cường tráng thoáng qua vẻ khiêu khích, đột nhiên đá mạnh vào một cục đá trên mặt đất.
Cục đá phát ra tiếng xé gió, bay sát đất với tốc độ cực nhanh vào vị trí dưới rốn ba tấc của Ngụy Vũ.
Đồng thời y thuận thế nhảy lên, lại ra một quyền pháo, đánh úp về phía Ngụy Nguyên Cát.
Ngụy Nguyên Cát cực kỳ hoảng sợ.
Một kích quyền pháo này của nam tử cường tráng có thế đại lực trầm, nhất định phải lấy toàn lực để ngăn cản.
Còn cục đá kia, sẽ trở thành một sát chiêu.
Muốn ngăn cản cũng đã không kịp.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, vẫn là Ngụy Vũ làm ra phản ứng, hắn vận khí ra một tia kình khí, khoanh tay lại, che kín bụng dưới.
“Bành!”
“Răng rắc!”
Tiếng cục đá bể tan tành cùng tiếng xương vỡ vụn khiến da đầu người ta tê dại đồng thời vang lên.
Cả người Ngụy Vũ bị cỗ lực lượng này đánh bay ra ngoài sáu, bảy trượng, xương thịt hai tay hắn đã bị trực tiếp đánh xuyên, vùng bụng dưới không được bảo vệ.
Dưới rốn ba tấc, đó là vị trí khí huyệt, một khi bị thương sẽ lập tức biến thành phế nhân.
Yêu khí lạnh lẽo chui vào trong khí huyệt, không ngừng tiến công lục phủ ngũ tạng của Ngụy Vũ.
Ngụy Vũ thử điều động kình khí, không có một chút phản ứng nào.
Giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đã biến thành màu xám.
Một sự thật cay đắng đặt ở ngay trước mắt.
Khí huyệt, đã bị phế đi.
Đám thanh niên Phi Ngư thấy vậy vội vàng xông lên trước, kéo hắn vào sau đại môn.
Nơi xa Ngụy Nguyên Cát hai mắt đỏ bừng, đang điên cuồng đại chiến với nam tử cường tráng.
Nhưng ý thức chiến đấu của Ngụy Nguyên Cát rõ ràng kém hơn tên kia một đoạn, chẳng qua bao lâu hắn đã bị thương.
Chiến bại chỉ là vấn đề thời gian.
Trái tim Ngụy Vũ lạnh lẽo, mất hết hy vọng.
Nhưng mà vào đúng lúc này, Ngụy Vũ chỉ cảm thấy thân thể mình hơi run rẩy một cái, giống như là linh hồn sắp xuất khiếu.
Ngay sau đó có rất nhiều tri thức tràn vào trong đầu hắn, đó là những tri thức liên quan đến phục hồi nhục thể cùng sự huyền bí của sinh mệnh.
Nó có cái tên tràn đầy huyền bí: Thuật tự lành!