Thuật tự lành: Bí thuật bất truyền đến từ thần Sinh mệnh Thâm Uyên, học tập thuật này, thân thể ngài bị thương sẽ thực hiện ‘tay gãy mọc lại’ trong thời gian ngắn, thân thể tàn phế khôi phục bình thường.
Thuật pháp này không phải thần thông, lại siêu việt thần thông.
Bí thuật bất truyền đến từ Thần sinh mệnh, có thể làm cho thân thể bị thương khôi phục lại.
Trừ khi là một kích mất mạng, bằng không sẽ là con gián đập mãi không chết.
Ngụy Vũ lập tức kích động đến hơi thở dồn dập.
Truyền pháp này, chính là truyền pháp tốt nhất mà hắn đã nhận được từ trước đến nay.
Không chút do dự, Ngụy Vũ lập tức phát động thuật tự lành.
Chỉ nghe một loạt âm thanh lốp đốp vang lên, gân cốt, kinh mạch bị đánh rách, đánh gãy, ngay cả máu thịt bị đánh đến bể nát của Ngụy Vũ đều bắt đầu nhanh chóng khôi phục.
Chỉ với thời gian mấy hơi thở, đã khôi phục lại hơn phân nửa.
Mà tất cả chỉ tiêu tốn một phần tinh khí trong cơ thể, nó thậm chí còn không phải là nội kình.
Cái thứ tinh khí này, phàm là vật sống đều có, tiêu hao mất cũng rất dễ bổ sung lại, chỉ cần ngủ một giấc, ăn một bữa, nghỉ ngơi một chút là được, khôi phục nhanh hơn bất cứ thứ gì.
Kết quả là ngay sau đó không lâu, Ngụy Vũ đã bật dậy từ dưới đất đứng lên.
Ngụy Nguyên Cát cùng nam tử cường tráng đồng thời bị giật mình hoảng hốt, dẫn đến chiến đấu bị tạm dừng.
Ngụy Vũ bị thương nặng đến cỡ nào, hai người chỉ cần nhìn một cái là đã có thể nhìn ra.
Giờ hắn lại đột nhiên không có dấu hiệu nào bật dậy, tựa như xác chết vùng dậy.
Ai trông thấy cũng phải giật mình sợ hãi.
Chuyện này không liên quan tới gan to hay gan nhỏ, mà là nó không hợp lý.
Cho dù ngươi đứng lên cũng phải đắn đo một chút chứ.
“Vũ... Vũ ca?” Ngụy Nguyên Cát theo bản năng hô một tiếng.
“Yêu nhân nhận lấy cái chết!”
Kết quả Ngụy Vũ lại không đáp lời Ngụy Nguyên Cát, mà là vung lên lang nha bổng đập về phía nam tử cường tráng.
“Chuyện này sao có thể?” Nam tử cường tráng vừa giật mình vừa tức giận.
Ngụy Vũ bị mình liên tiếp đánh chấn thương hai lần, đừng nói là chiến đấu, sau đó có thể giữ được mạng đã là rất tốt rồi.
Thế mà lúc này hắn còn có thể chiến đấu?
Mà lúc này y cũng phát hiện ra, vết thương trên người Ngụy Vũ lại đang khôi phục nhanh chóng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Trên thân người này, có thứ gì đó quỷ dị!
Không kịp suy nghĩ quá nhiều, nam tử cường tráng vội vàng đón đỡ.
Ngụy Vũ tụ lực không đủ, bị đẩy lui.
Nhưng Ngụy Vũ chỉ hơi dừng lại một chút, ngay sau đó hắn lại vọt lên, toàn lực đánh ra Đả cẩu bổng pháp, còn khí phách hét lớn một tiếng: “Ngụy Nguyên Cát lui ra, hôm nay nhất định phải là Ngụy Vũ ta xử lý cái tên yêu nhân này!”
Ngụy Nguyên Cát vốn đã sắp không chống đỡ nổi, vừa nghe lời này thì lập tức vội vàng rút lui, nhanh chóng tránh ra.
Mặc dù nam tử cường tráng vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, nhưng trong lòng y cũng rất tức giận, “Oắt con Phi ngư vô sỉ ngạo mạn, ta có thể khiến ngươi nằm xuống một lần, thì cũng có thể khiến ngươi nằm xuống lần thứ hai!”
Dáng vẻ “quang minh lỗi lạc” của Ngụy Vũ đã chọc giận y, khiến y cảm thấy mình giống như con mồi, mất hết tôn nghiêm.
“Ầm ầm”
“Bành! Bành!”
Nhưng mà rất nhanh, nam tử cường tráng đã không có thời gian bận tâm đến cái tôn nghiêm không đáng mấy đồng của mình.
Bời vì, mạng nhỏ gặp nguy hiểm!
Ngụy Vũ điên rồi!
Ra chiêu nào cũng là chiêu lấy mạng đổi mạng, chỉ công không thủ!
Phong cách chiến đấu đột nhiên thay đổi, làm cho nam tử cường tráng không biết phải làm như thế nào.
Phòng thủ thì chỉ có thể chịu đánh, nếu tấn công thì rất có thể là lấy mạng đổi mạng.
Mấu chốt nhất là, tốc độ khôi phục của đối phương cực kỳ kinh người, có vẻ như là hắn đã sử dụng linh đan diệu dược nào đó.
Hoàn toàn chính là ỷ vào tốc độ khôi phục cực nhanh để bắt nạt người khác!
Tóm lại một câu: Mạng này e là không xong rồi.
Phòng thủ, bại vong chỉ là vấn đề thời gian.
Tấn công, đối phương có chết hay không thì không chắc, nhưng y thì chết chắc.
Cứ như vậy, thế công thủ đảo lộn, Ngụy Vũ đại khai đại hợp, thế công cực kỳ hung mãnh cùng lăng lệ, hoàn toàn chính là đang liều mạng, nam tử cường tráng bị đánh đến mức chỉ còn lực chống đỡ.
Tình trạng như vậy, đương nhiên sẽ không kéo dài quá lâu.
Rất nhanh, sau khi Ngụy Vũ đánh ra một cái Bổng đả cẩu đầu hung ác, nam tử cường tráng xuất hiện sai lầm, lang nha bổng tràn đầy răng nhọn không đập lên quyền sáo huyền thiết, mà là đập vào cánh tay nam tử cường tráng.
“Răng rắc!”
Cánh tay phát ra tiếng giòn vang, trực tiếp báo hỏng.
Trong lòng nam tử cường tráng hoảng loạn tột độ, Ngụy Vũ thuận thế đạp ra một cú mạnh mẽ hung ác, trực tiếp đạp lên khuôn mặt nam tử cường tráng.
Nam tử cường tráng kêu rên một tiếng, thổ huyết bay ngược ra, nặng nề ngã xuống đất, toàn thân đều co giật.
“Oa!”
“Vũ ca uy vũ!”
Đám người vây xem lập tức phát ra tiếng thán phục.
Những chuyện này kể ra thì dài, nhưng thực ra thời gian xảy ra chỉ có mấy chục hơi thở.
Từ lúc Ngụy Vũ trọng thương, sắp chết, sau đó mang vết thương bật dậy, tiếp đó là Vương giả trở về, quả thật là không kịp nhìn rõ.
Không ít tử đệ Phi ngư còn chưa hồi phục lại tâm tình của mình, chiến cục đã xác định.