Ngụy Vũ đứng giữa đám người, vừa có sự mừng rỡ khi lật bàn, vừa thấy hơi bất đắc dĩ, hắn liếc nhìn qua đám người, muốn thử tìm kiếm tồn tại thần bí kia, nhưng mà quan sát một vòng hắn cũng không phát hiện ra người khả nghi.
Hắn không rõ vì sao người khác thông qua bái tiên cầu nguyện là có thể thu được thuật pháp, công pháp khiến người ta ao ước.
Duy chỉ có hắn là không được?
Hai lần thu được truyền pháp tốt nhất đều xuất hiện vào thời điểm sau khi mình bị hành hung một trận đến sắp mất mạng.
Còn mình đi bái thì chỉ cho mấy thứ rác rưởi, cái gì mà thuật nuôi vịt, chăm sóc heo nái sau sinh,...
Lúc này hắn đang rất nghi ngờ, có phải Thanh Ngưu Đại Tiên thích xem mình bị đánh hay không?
Bằng không thì vì sao mỗi lần mình bị đánh thì liền có truyền pháp?
Suy đoán này khiến cho Ngụy Vũ vừa mừng rỡ, lại vừa khiến hắn cảm thấy tức giận.
Vui chính là truyền pháp hắn nhận được cực kỳ tốt, có thể xưng là báu vật vô giá hiếm thấy, còn tức giận là... Tổn thương lòng tự tôn ai!
Ai không coi trọng mặt mũi mình chứ?
Ngụy Vũ hắn chính là thiên tài đệ nhất trong thế hệ hậu bối trẻ tuổi Phi Ngư Vệ đấy, duy ngã độc tôn, đương nhiên là có lòng tự trọng rất cao, giờ bị đánh mới nhận được truyền pháp, lòng tự trọng vỡ nát a. Nếu không phải xem ở việc chất lượng truyền pháp thực sự rất thượng thừa, đảm bảo hắn đã miệng phun hương thơm, ân cần thăm hỏi một hồi rồi.
“Kiệt kiệt kiệt, xem ra không phải tất cả Phi Ngư Vệ đều là hạng giá áo túi cơm.”
Đúng lúc này, từ trong kiệu nhỏ màu xanh đột nhiên truyền ra âm thanh, không phân biệt được là nam hay nữ, một cỗ yêu khí cuồn cuộn xông lên trời, dẫn động mây gió sôi trào.
Ánh mặt trời sáng rỡ theo đó đã nhanh chóng biến mất, mặt trời đã bị mây đen cuồn trào mạnh mẽ đột ngột xuất hiện che lấp đi.
Ngụy Vũ thấy vậy, sắc mặt đại biến, vội vàng lui về phía sau mấy bước.
Đây là chính chủ muốn xuất hiện.
Không hổ là nhân vật sau màn, chỉ so mỗi khí tức đã mạnh hơn nam tử cường tráng kia không biết bao nhiêu lần.
Hai tên tùy tùng trước kiệu vội vàng đi đến vén mành cửa lên, tiếp đó một người tóc trắng phơ, thân mặc áo xanh chui ra.
Thoạt nhìn, người kia trông như một ông lão, nhưng cẩn thận xem xét, lại phát hiện người này chỉ là có mái tóc trắng như thác đổ, từng sợi trong suốt óng ánh, trên mặt y cũng không có vẻ già nua, chẳng hề có một nếp nhăn nào, mặt mũi láng bóng như gương tràn đầy vẻ yêu tà, đôi mắt hồ ly trông cực kỳ âm lệ, khiến cho người ta không dám mắt đối mắt với y.
“Hồ tiên!”
“Hồ gia Bắc Nguyên!”
Hồ tiên vừa xuất hiện, đám người lập tức trở nên hỗn loạn.
Danh tiếng gia tộc Hồ tiên tựa như sấm dậy bên tai, nhưng đối với đa số người, bao gồm cả Phi Ngư Vệ tới nói, cũng chỉ tồn tại trong lời đồn.
Một Hồ tiên xuất hiện ở khoảng cách gần như vậy, đủ để khiến cho người ta bất ngờ cảm thán.
“Người trẻ tuổi, sứ mệnh của ngươi đã kết thúc, lui ra đi, lập tức để Thẩm Luyện đi ra gặp bản tiên.” Hồ tiên chắp tay sau lưng, chỉ dừng ánh mắt lại trên mặt Ngụy Vũ trong chớp mắt, rồi tiếp đó liền nhìn về chỗ sâu trong Phi Ngư Vệ.
Hồ tiên không coi ai gia gì làm cho vẻ mặt Ngụy Vũ rất khó coi.
Tuy nói thương thế hiện giờ của hắn đã khỏi hẳn, nhưng nội kình lại gần như đã tiêu hao sạch sẽ.
Nhất là chiêu Đại Uy Thiên Long kia, đúng là rất lợi hại, nhưng thật sự là tiêu hao nhiều đến mức không chịu nổi, ra một chiêu là đã dùng hết hơn nửa nội kình.
Bằng không trận đại chiến vừa rồi, hắn cũng không đến mức vị đại hán cường tráng kia đè lên đánh.
Đối mặt với Hồ tiên, thật sự là hắn không nổi lên được chiến ý, lòng có chút thiếu tự tin.
Ngay vào lúc Ngụy Vũ đang chần chờ, ánh mắt Hồ tiên đột nhiên trở nên dữ tợn, bất ngờ ra một chưởng đánh về phía hắn.
“Kẻ dám cản trở bản tiên, chết!”
“Sưu!” Trong nháy mắt, một dải chưởng khí hóa thành ảo ảnh hồ ly đã đánh úp về phía Ngụy Vũ với tốc độ cực nhanh!
Không sai, chính là đánh úp!
Ra tay một cách táo bạo, trong lúc nhất thời không phân biệt được đây là do y không kiên nhẫn, hay chỉ đơn giản là muốn tìm bừa một cái cớ.
Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ!
Nhưng không thể nghi ngờ, có thù tất báo là chuyện tất nhiên.
Ngụy Vũ cả kinh, dải chưởng khí kia đã khóa chặt lấy hắn, dù có tránh cũng như bóng với hình, hoàn toàn không thể tránh thoát.
Tất nhiên, nếu đã không thể tránh thoát, vậy cũng chỉ có thể chọi cứng.
Ngụy Vũ nổi giận gầm to một tiếng, giơ lên lang nha bổng miễn cưỡng đón đỡ.
“Bành!”
Ngay sau đó, Ngụy Vũ chỉ cảm giác như là mình bị một con trâu rừng húc mạnh, cổ họng ngòn ngọt, cả người bay ngang ra ngoài, máu phun tung tóe.
Kinh khủng hơn là, một cỗ yêu khí âm u lạnh lẽo gấp mười lần so với nam tử cường tráng đang điên cuồng xâm nhập vào trong cơ thể hắn, phá hư các kinh mạch.
Chỉ là một dải chưởng khí nhưng còn kinh khủng hơn một kích toàn lực của nam tử cường tráng rất nhiều.
Mà đây vẫn còn chưa hết, ngay sau một kích đánh bay Ngụy Vũ, Hồ tiên lại ra thủ chưởng liên tiếp, đánh ra hai dải chưởng khí.
Đây rõ ràng là... Muốn diệt Ngụy Vũ!
Cắt cỏ tận gốc, đuổi tận giết tuyệt!
Không hề giảng võ đức.
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, hai tiếng quát nghiêm khắc đồng thời truyền đến.
Theo sát sau đó, một thanh tú xuân đao nhanh chóng xuất hiện, chém đứt hai dải chưởng khí kia, sau đó hung hăng đâm vào nền đá xanh, gần như cắm cả chuôi vào.
Đồng thời còn có một dây trường tiên xuất hiện, nó nhanh như chớp cuốn lấy Ngụy Vũ, tránh thoát khỏi tàn dư còn sót lại của hai đạo chưởng khí kia.
“Bành!”
Năng lượng mạnh mẽ bao phủ khắp bốn phía, giống như thủy triều dâng trào, trong lúc nhất thời cuốn bụi đất tung bay.
Trong bụi đất mịt mù, hình ảnh hai bóng người dần dần rõ ràng.
Một người trong đó mặc trường sam màu trắng, chính là Chỉ huy sứ Phi Ngư Vệ, Thẩm Luyện.
Người còn lại có độc nhãn, mặt mày tràn đầy vẻ dữ tợn, ông ta liếc nhìn Ngụy Vũ một cái, lại nhìn về phía Hồ tiên, tức giận gầm thét: “Lão yêu quái sống mấy trăm năm, lại ra tay độc ác với một tiểu bối như vậy, quả thực là quá vô liêm sỉ!”