“Gia, cái tên Hồ tiên kia đạo hạnh như thế nào?” Trên cây phía xa, Vương Thiết Trụ hỏi.
“Lục phẩm.” Tần Hà thản nhiên nói.
“Hitz.”
Vương Thiết Trụ khẽ hít một hơi khí lạnh, giật mình nói: “Như vậy là tương đương với năm trăm năm đạo hạnh rồi, có chút bắt nạt người khác a.”
“Vậy ngươi có muốn tiến lên hỗ trợ không?”
Tần Hà liếc nhìn Vương Thiết Trụ một cái, nếu bàn về cẩu mà nói, Vương Thiết Trụ cẩu đến mức ngay cả Tần Hà đều phải cúi đầu nhận thua.
Vương Thiết Trụ núp ở bên cạnh Tần Hà, không có Tần Hà phân phó thì nó gần như là nhất môn không ra, nhị môn không bước.
Từ một con đại vương bát đến dáng vẻ hiện giờ, nó đã ăn không ít thứ tốt, thực lực vẫn vững bước tăng lên, trong lúc không thể nhận thấy nó đã có một trăm năm mươi năm đạo hạnh.
Đây đã thuộc vào hàng cao thủ nhị phẩm.
Siêu việt nội kình cùng đạo hạnh.
Nhưng dù đã có thực lực như vậy, ngoại trừ mình cùng con bê ra, không có ai biết nó là yêu, hơn nữa còn là đại yêu có tu luyện thành.
Mọi người đều cho rằng nó chỉ là một tên đầu bếp, là Tần Hà thấy nó lưng gù đáng thương nên giữ lại bên người cho miếng cơm ăn.
Đầu bếp lưng gù, người vật vô hại.
“Ta đi lên còn không đủ cho nó ra một chưởng, không đi.”
Vương Thiết Trụ nghe vậy, lập tức lắc đầu như trống bỏi.
Lục phẩm so sánh với ngũ phẩm gọi là chênh lệch, so sánh với tứ phẩm gọi là cách bậc thang,... Còn so sánh với nhị phẩm, đó gọi là khoảng cách không thể nào vượt qua.
“Xem cái chí khí này của ngươi đi, có ta ở đây ngươi sợ cái gì, có nát xác ta cũng bổ khuyết lại được cho ngươi.” Tần Hà tuần tự dạy dỗ nó.
Vương Thiết Trụ vừa nghe lời này, lập mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim không tiếp chiêu, nó vội vàng nói sang chuyện khác: “Gia, không ngờ Hồ tiên đã đến trình độ lục phẩm, vậy nó còn nói lảm nhảm cái gì nữa, sao không trực tiếp tát một cái san bằng luôn Phi Ngư Vệ, như thế Thẩm Luyện chẳng phải sẽ đi ra sao? Phái ra một tên tùy tùng đi phá quán, đây không phải là lãng phí thời gian à?”
“Ngươi quá coi thường Phi Ngư Vệ rồi.” Tần Hà mỉm cười, lắc đầu.
Vương Thiết Trụ ít đi ra ngoài, cho nên nó cũng không hiểu rõ nhiều về Phi Ngư Vệ.
Nói về Thẩm Luyện, y tuyệt đối là một lão âm tệ giọt nước không lọt.
(Lão âm tệ: Thường chỉ những người trông có vẻ vô hại nhưng thực chất lại rất thâm sâu, quỷ quyệt xảo trá, thường giả heo ăn thịt hổ.)
Có rất nhiều quyết định của hắn ta trông có vẻ như rất lỗ mãng, không sáng suốt, nhưng thực tế thì y đã sớm cân nhắc kỹ càng, tính trước làm sau.
Sau khi đắc tội tứ đại Tiên gia, Thẩm Luyện đã âm thầm củng cố đại trận phòng hộ của Phi Ngư Vệ, chuẩn bị trước cho tình huống có thể xảy ra.
Hiển nhiên là Hồ tiên cũng đã cảm nhận được nha thự Phi Ngư Vệ có bố trí đại trận phòng hộ, nên lúc này mới lựa chọn gọi Thẩm Luyện đến tra hỏi, chứ không phải trực tiếp đánh vào.
Cái thứ trận pháp này có uy lực không giới hạn, nếu không cẩn thận thì sẽ bị lật thuyền trong mương.
Hồ tiên không dám mạo hiểm, cho nên mới có cảnh tượng đại hán vạm vỡ đi lên đạp cửa.
Mục đích chỉ có một, chính là chọc giận Phi Ngư Vệ, để cho Thẩm Luyện đi ra.
Nhưng Hồ tiên chẳng thể ngờ rằng, tùy tùng của mình lại bị một tên tiểu bối Phi Ngư Vệ đánh bại, mất sạch mặt mũi.
Bất đắc dĩ, Hồ tiên chỉ có thể tự mình ra tay, có ý định lấy Ngụy Vũ ra đại khai sát giới.
Thật ra thì Thẩm Luyện cùng Đồ Bách Thú đã sớm ẩn nấp ở một bên, song phương đều có tính toán gần như tương tự nhau.
Chỉ khác nhau ở chỗ, bọn họ đang chờ Hồ tiên tiến vào đại trận, còn Hồ tiên thì chờ đợi bọn họ xuất hiện.
Đều là lão hồ ly, làm gì cũng đều có tính toán.
Ngoài cửa chính là thiên hạ của Hồ tiên, nhưng vào cửa, thì đó là chuyện chưa rõ.
Dù sao Thẩm Luyện có gắng sức hết cỡ thì cũng chỉ là cao thủ tam phẩm, còn Đồ Bách Thú chỉ có nhị phẩm.
Không có trận pháp giúp đỡ, bọn họ muốn đánh gục được Hồ tiên, hoàn toàn là kẻ khờ nói mớ.
Hành động tàn nhẫn của Hồ tiên đã thành công, nó thành công ép Thẩm Luyện cùng Đồ Bách Thú xuất hiện.
Song phương đều là kẻ âm hiểm, đều hiểu rõ ràng suy tính của nhau.
Cho nên song phương chỉ hơi thăm hỏi gia môn cùng gia thuộc của đối phương một chút, rồi lập tức mở màn.
Đại chiến bộc phát.
Thẩm Luyện cùng Đồ Bách Thú liên thủ đối địch, nhưng kết quả lại liên tục bại lui.
Thực lực Hồ tiên đã cao tới lục phẩm, mà phẩm cấp hai người cộng lại còn không cao bằng Hồ tiên.
Khoảng cách chênh lệch không hề nhỏ.
Hồ tiên hoàn toàn có thể chấp hai người họ một tay.
“Ầm ầm!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hồ tiên liên tục đánh ra mấy dải chưởng khí, ba dải đánh về phía Thẩm Luyện, hai dải đánh về phía Đồ Bách Thú.
Ra liên tiếp năm dải, tuy đó chỉ đơn giản là một dải yêu khí, nhưng tốc độ của nó giống như vô ảnh thủ tầm thường, điều này cũng đủ để kiêu ngạo.
Võ công thiên hạ, chỉ có nhanh là khó phá.
Thẩm Luyện cùng Đồ Bách Thú lập tức đã gặp tai ương, năm dải chưởng khí đã phong tỏa bọn họ, như hình với bóng, không có cách nào né tránh.
Chỉ có thể chọi cứng.
Thế là ngay sau đó, hai người đã trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, lảo đảo loạng choạng.
Sau khi trượt lui mấy chục bước mới đứng vững được thân hình.
“Gia, quả nhiên là đánh không lại.” Lúc này, Vương Thiết Trụ mở miệng nói.
“Đừng có vội, chuyện gì cũng có thể xảy ra mà.” Tần Hà nói một cách thâm thúy.