Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 406 - Chương 406 - Phúc Chí Tâm Linh

Chương 406 - Phúc chí tâm linh
Chương 406 - Phúc chí tâm linh

Hồ tiên được thế, lập tức không buông tha, phóng tới hai người Thẩm Thú.

Hai bàn tay nó hóa thú, biến thành chân trước hồ ly với móng vuốt sắc bén, một kích hung hăng chộp về phía trái tim Đồ Bách Thú, tốc độ nhanh tới cực hạn.

So với Thẩm Luyện, Đồ Bách Thú yếu hơn một bậc, hơn nữa công pháp Đồ Bách Thú tu luyện là tu sát khí, hiệu quả khắc thi cực kỳ tốt, nhưng đối phó với yêu vật thì hiệu quả lại rất bình thường, không giống sát khí trên tú xuân đao của Thẩm Luyện.

Đồ Bách Thú sắc mặt đại biến, sát khí quanh thân bắt đầu ngưng tụ thành hư ảnh thực chất, phía trước một bên thân cũng phát ra ánh sáng vàng chói mắt.

Hồ trảo sắc bén hung hăng chộp vào hư ảnh sát khí, móng vuốt dài nhất hơi ngừng lại trong chớp mắt, ngay sau đó, “phốc” một tiếng, âm thanh như lưỡi dao cắt vào bí đao vang lên.

Lúc này... Một trảo sắc bén đã đâm thẳng vào ngực Đồ Bách Thú.

Nửa tấc!

Đồ Bách Thú cấp tốc lùi lại mới miễn cưỡng tránh thoát được việc bị đánh xuyên tim, cực kỳ nguy hiểm.

Trước ngực ông ta, có màu đỏ thắm ứa ra.

Mà đây vẫn chưa hết, ngay sau đó Hồ tiên lại đột kích lần nữa, mục tiêu vẫn là Đồ Bách Thú.

Nắm rất rõ tinh túy sinh tồn “Nhân lúc ngươi suy yếu, lấy mạng ngươi”, hoàn toàn không phân tâm.

Lợi dụng lúc Đồ Bách Thú bị chấn thương gây ra khí huyết sôi trào, nhất thời không chú ý được hết các nơi yếu hại, Hồ tiên phun một cái, một sợi tơ màu trắng đã đâm về phía mi tâm Đồ Bách Thú với tốc độ cực nhanh.

Sợi tơ óng ánh trong suốt, không có một chút tạp chất, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không phát hiện được thứ nhỏ bé như vậy tồn tại.

Đây là một trong những sát chiêu chủ bài của Hồ tiên, lông hồ ly.

Sợi lông hồ ly không đáng chú ý này, là bảo bối mà Hồ tiên đã uẩn dưỡng hơn một trăm năm.

Mỗi sợi lông trên thân động vật cũng giống như là mỗi chiếc lá trên cây, đều là độc nhất vô nhị, nếu là trên thân mọc ra một sợi lông hoàn toàn khác biệt, được nhận ra rồi dốc lòng che chở.

Dần dần ‘sợi lông đặc biệt’ ấy sẽ có linh tính, hơn nữa sợi lông này là do thân thể mình mọc ra, tâm ý tương thông, có thể đúc thành ‘bản mệnh’.

Sợi lông này tuy chưa đạt đến mức ấy, nhưng cũng là pháp khí hiếm thấy.

Ẩn nấp, sắc bén, nếu nó đâm trúng địch nhân thì địch nhân cũng không có cảm giác gì, bởi vì nó quá nhỏ.

Tiếp đó, lông hồ ly xâm nhập vào trong cơ thể địch nhân sẽ hóa thành lưỡi đao, cứ như vậy có thể cắt địch nhân dễ như trở bàn tay.

“Sưu!”

Đúng lúc này, một thanh tú xuân đao sắc bén hung hăng chém về phía lông hồ ly.

Đây là Thẩm Luyện đã ra tay, nếu không cứu, e là Đồ Bách Thú sẽ phải lạnh.

Tú xuân đao sắc bén chém ngang qua.

Nhưng mà chuyện khiến người ta sởn gai ốc xuất hiện, vào khoảnh khắc cái lông hồ ly tiếp xúc với lưỡi đao, trong nháy mắt sợi lông kia đã hóa thành một sợi tơ mềm, quấn lên tú xuân đao.

Ngay sau đó, tú xuân đao “bành” một tiếng, trực tiếp bị cắt thành hai khúc.

Thẩm Luyện nhìn xuống thanh đao gãy trong tay, biến sắc.

Hồ tiên thực sự quá cường hãn!

“Hắc hắc, đao pháp không tệ, chỉ đáng tiếc là thanh đao này quá vô dụng.”

Dù bị đánh gãy sát chiêu nhưng Hồ tiên hoàn toàn không tức giận, ngược lại nó còn tỏ vẻ châm chọc mà đưa ra lời phê bình. Hồ tiên có tự tin để phê bình, mặc dù chỉ đánh Đồ Bách Thú chấn thương nhẹ, cắt đứt đao Thẩm Luyện, nhưng trong lúc bất tri bất giác, nó đã thay đổi vị trí với hai người Thẩm Luyện.

Lúc này nó đã đứng chắn ở ngay trước đại môn.

Hai người Thẩm Luyện muốn lui về trong trận, e là rất khó.

Dù có dốc hết toàn lực thì kết quả tốt nhất cũng là một người ở lại.

Thế cục nghiền ép lại cộng thêm đóng cửa đầu hàng của đối phương, làm sao một chữ “sảng khoái” đủ để diễn tả.

Ngay vào thời điểm Hồ tiên đang mừng thầm, hai người Thẩm Luyện cùng Đồ Bách Thú chỉ cảm thấy đột nhiên có một cỗ sức mạnh to lớn như thiên địa từ trên trời giáng xuống, bất ngờ tràn vào trong đầu, khiến cho tư duy, trí nhớ, tinh thần bọn họ lập tức tăng lên hơn trăm lần, suy nghĩ cũng trở nên thông thuận rất nhiều.

Vô số thắc mắc trong việc tu luyện cùng chiến đấu từ trước kia đột nhiên bị phá gỡ với thế như chẻ tre, vô số suy nghĩ khôn ngoan linh hoạt chưa được thực tiễn, lúc này cũng đã được suy diễn hoàn tất.

Trong đầu hai người lúc này, giống như là được gắn thêm động cơ xe bò siêu cấp.

Bò bay phía trước, hồn đuổi theo sau.

Đây là cảm giác trước nay chưa từng có, thể hồ quán đỉnh!

Giống như là đốn ngộ trong truyền thuyết!

Thuật chúc phúc: Đây là pháp thuật chúc phúc đến từ chúng thần Thâm Uyên, triển khai pháp thuật này, mục tiêu có thể tiến vào cảnh giới phúc chí tâm linh, có thể sử dụng lúc tu luyện và chiến đấu, hiệu quả tùy theo từng người mà khác nhau.

Sau một khắc, khí thế trên thân hai người đã thay đổi.

Từ phù phiếm nóng nảy trở nên bình tĩnh, tiếp đó lại từ bình tĩnh trở nên thâm thúy.

Chỉ qua thời gian mấy nhịp thở, Hồ tiên liền cảm ứng được bọn họ đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Nếu như so sánh hai người Thẩm Luyện cùng Đồ Bách Thú ban nãy là hai chậu nước, vậy bọn họ lúc này chính là hai cái hồ rộng không thể nhìn thấu nông sâu.

Vào lúc này, một thứ gì đó rất nhỏ đang nhanh chóng lao về phía mặt Hồ tiên, cắt đứt dòng suy tư của nó.

Vật kia rất nhỏ, giống như là một mảnh vảy không hoàn chỉnh hoặc là mảnh vỏ cây gì đó.

Tốc độ trông có vẻ rất nhanh, nhưng ở trong mắt Hồ tiên, tốc độ này lại giống như rùa bò.

Hồ tiên không suy nghĩ nhiều, đưa tay bắn về phía vật kia, nghĩ thầm, chắc hẳn là một tên vây xem thực lực thấp, không phẩm không đức nhịn không được sự tức giận nên ra tay.

Ngươi cứ đợi đấy, bản tiên xử lý xong Thẩm Luyện cùng Đồ Bách Thú, làm thịt Ngụy Vũ rồi sẽ xử lý ngươi.

Cao thủ so chiêu, người phàm tục như ngươi há có thể can thiệp, không biết tự lượng sức mình.

Ngay vào khoảnh khắc Hồ tiên sắp đụng trúng vật kia, không ngờ vật kia lại độ nhiên gia tốc mà không hề có dấu hiệu nào báo trước, đâm vào ngực Hồ tiên.

Hồ tiên không có sự chuẩn bị trước, nó chỉ cảm thấy như là mình bị mười con trâu rừng húc mạnh, trực tiếp bay lên rồi nặng nề ngã về phía nha thự Phi Ngư Vệ.

Trong nháy mắt khi sắp rơi xuống đất, cuối cùng Hồ tiên cũng đã nhìn rõ vật kia là cái gì.

Nửa cái vỏ hạt dưa!

Bình Luận (0)
Comment