“Đoàng!”
Hồn thể Hồ tiên vẫn chưa dung hợp được với thể xác hoàn toàn lập tức bay thẳng ra ngoài.
Khá lắm!
Một trảo này, nếu là vào lúc trước khi chiến đấu thì còn chưa đủ gãi ngứa cho Hồ tiên, nhưng vào lúc này, Hồ tiên lại bị chộp đến thất điên bát đảo, mắt nổi đom đóm, trời đất quay cuồng, qua một lúc lâu vẫn chưa khôi phục tầm mắt.
Ngay sau đó, Hồ tiên chỉ cảm thấy mình bị ngậm lấy rồi rời khỏi động quật.
Chờ đến lúc nó được thả xuống, tiếp xúc với mặt đất cực kỳ lạnh lẽo, cái hơi lạnh thấu xương kia gần như làm nó đông cứng.
Hồ tiên bị kích thích đến rùng mình ớn lạnh một cái, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.
Vừa đưa mắt nhìn, nó đã phải giật mình hoảng hốt.
Đây là một tòa cung điện màu đen, toàn thể tối đen như mực, phía trên phủ kín vô số bí văn phức tạp, đều là cảnh tượng dưới Âm tào Địa phủ.
Không sai, chính là cảnh tượng, nếu quan sát một cách chăm chú sẽ thấy bí văn đang động đậy, biểu diễn ra cảnh tượng vô số tội hồn đang thụ hình trong Cửu u luyện ngục sống động như thật.
Quỷ sai dữ tợn, cảnh tượng kinh khủng, tội hồn với khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn cực độ.
Hồ tiên nhìn xung quanh một vòng, trên đại điện có một thanh niên mặt đen ngồi ở chủ vị, hắn đang nhìn đây một chút, lại ngó kia một chút, dáng vẻ rất tò mò.
Bên cạnh còn có mấy cái bàn, nhưng đều là bàn trống.
Trên sảnh đường có một thiếu niên, lưng gù hơi gồ lên, cầm một cây trường mâu, liên tục đổi từ tay này sang tay kia, cũng không biết là bị đông lạnh, hay là bị bỏng. Trường mâu có tạo hình giống như một con rắn, có dáng vẻ khá giống với cây xà mâu trong tay Ngưu Thống lĩnh.
Trừ những thứ đó, còn có một tên quỷ tốt đầu trâu.
Thân thể quỷ tốt đầu trâu cực kỳ cường tráng, toàn thân đầy các khối cơ thịt, cả người đen sì.
Da lông bóng loáng, đen đến mức không có chút phản quang nào, đôi mắt trâu to lớn đang nhìn Hồ tiên chằm chằm, không ngừng cào cào móng trâu, trông dáng vẻ như đang rất muốn húc chết nó vậy.
Còn có con chồn nước lông trắng như tuyết kia thì đang ngồi trên bàn dài chủ vị, liếm láp móng vuốt nhỏ của mình.
Hồ tiên hoàn toàn không hiểu ra sao.
Cảnh tượng này, nó thực sự không biết đây là đâu, càng không biết những kẻ trước mặt này là ai.
Có điều tòa cung điện màu đen này lại trông có vẻ giống điện Diêm Vương của Âm tào Địa phủ.
Nghĩ tới đây, toàn thân Hồ tiên đều lạnh buốt.
Hồn vào điện Diêm Vương, chính là đã chết.
Nói chung, cái chuyện tử vong này, ai cũng là đại cô nương lên kiệu lần đầu, chưa từng trải qua.
Hồ tiên càng xem xét càng cảm thấy giống, nó có qua lại với một vài Âm thần cùng Thành Hoàng, đã từng nghe không ít chuyện về Âm tào địa phủ, chỉ có điều là chưa từng thấy tận mắt.
Tòa cung điện màu đen này, dù là nhìn ở góc độ nào đều đúng là điện Diêm Vương không thể nghi ngờ.
Điện Diêm Vương chính là thần khí Luân Hồi, nếu làm giả chắc chắn sẽ bị trời phạt.
Đừng nói làm giả, cho dù chỉ là tạo ra ảo ảnh điện Diêm Vương cũng có thể bị sét đánh.
Từ thời Hồng hoang đến nay, trật tự Luân hồi luôn là tồn tại không thể bị ô nhục.
“Ba!”
Đúng lúc này, thanh niên mặt đen trên chủ vị đột nhiên vỗ mộc kinh đường, hô một câu: “Thăng đường!”
Thiếu niên lưng gù cùng trâu đen rõ ràng hơi sửng sốt, sau khi liếc nhìn nhau một cái mới vội vội vàng vàng ứng thanh: “Uy vũ ~”
Lúc này Hồ tiên lại càng cảm thấy bối rối.
Thăng đường? Uy vũ?
Đó là quan lão gia nhân tộc ở nhân gian thẩm án có được hay không.
Điện Diêm Vương thẩm án đâu cần tra hỏi cái gì, trực tiếp đi lên Nghiệt kính đài là được, sau đó tất cả thiện ác đều hiện ra hoàn toàn rõ ràng trên Sổ sinh tử.
Cuối cùng Diêm Vương đưa ra vài câu là có thể trực tiếp tuyên án, hoặc tiến luân hồi chuyển thế, hoặc tiến vào hình ngục để thụ hình.
Một câu thăng đường, lại thêm một câu uy vũ.
Biểu lộ ra dáng vẻ cực kỳ không chuyên nghiệp, không khác gì với gánh hát rong!
Điều này khiến Hồ tiên càng không hiểu ra sao, chẳng lẽ những Âm thần cùng Thành Hoàng mà mình từng có qua lại kia đều là giả?
Lúc này, thanh niên mặt đen lật xem Sổ sinh tử trước mặt một lượt, gãi gãi đầu, dáng vẻ hơi có chút nghi hoặc, hắn nhìn về phía Hồ tiên, cả giận nói: “Yêu hồ to gan, tên họ là gì, còn không mau báo lên tính danh!”
Hồ tiên lập tức nuốt nước miếng một cái.
Mặc dù vị Diêm Vương trẻ tuổi nói năng lộ vẻ cực kỳ không chuyên nghiệp, thậm chí còn có chút khôi hài.
Lại thêm Âm sai bên cạnh.
Thiếu niên lưng gù có dáng dấp như một con rùa đen.
Từ khi nào rùa đen có thể trở thành quỷ tốt?
Đây không phải là nhân vật râu ria trong Long cung dưới nước sao?
Còn có tên quỷ tốt đầu trâu kia.
Đó đâu phải quỷ tốt, đó chính là một con trâu mà.
Quỷ tốt đầu trâu hẳn phải là đầu trâu, thân người, móng trâu, đứng thẳng như người.
Kẻ nào ở đây cũng trông rất không thích hợp, nhưng... Kể một ngàn nói một vạn, người có thể ngồi trên điện Diêm Vương, ngoại trừ Diêm Vương ra, Hồ tiên cũng không nghĩ ra được là ai khác.
Coi như không phải Diêm Vương, vậy nhất định cũng là Âm thần một phương, bằng không ai có can đảm này chứ.
Suy nghĩ đến đây, Hồ tiên lập tức cảm thấy, mặc kệ đây là tình huống gì, nó cũng nhất định phải tranh thủ một chút.
Khi còn sống nó đã phải bỏ ra một cái giá rất lớn mới có thể qua lại với Âm thần, Thành Hoàng các phương, có đều là mối quan hệ, nếu nó có thể trèo lên bấu víu quan hệ với vị Diêm Vương trẻ tuổi này và được hắn ưu ái, chuyện hoàn dương sẽ không còn là chuyện không tưởng.
Có lẽ, đây là ngày đầu tiên vị “Diêm Vương” trẻ tuổi này vào cương vị, cho nên chưa quen thuộc với quy trình nghiệp vụ.
Chỉ có thể giải thích như vậy.
Địa phủ có thập đại Âm soái, mỗi vị Âm soái có đặc tính khác nhau, có thay đổi cương vị cũng là điều rất bình thường, dù sao cũng chỉ có một vị Diêm quân, Diêm quân nào có nhiều thời gian đi thẩm phán hết thảy tội hồn trên thế gian chứ.
Nghe nhiều hơn nữa, đến cùng cũng không bằng nhìn thấy tận mắt.
Thế là Hồ tiên vội vàng nằm rạp xuống, nịnh bợ nói: “Tiểu nhân Hồ Thiên Lan, bái kiến Diêm Quân đại nhân.”
“Hồ Thiên Lan?”
Diêm quân trẻ tuổi khẽ lẩm bẩm, bắt đầu tìm kiếm tên trên Sổ sinh tử, kết quả là hắn lật một hồi lâu cũng không thể tìm thấy, bèn hỏi tiếp: “Tại sao Sổ sinh tử này, có lật tìm như thế nào cũng không thấy tên ngươi vậy?”
Hồ tiên ngừng một chút, cẩn thận nói: “Bởi vì... Tiểu nhân còn chưa đi lên Nghiệt kính đài.”