Vừa dứt lời, hai người liền nghênh ngang rời đi.
Dưới gốc cây, nam tử đầu trọc Cao Phát Tài bị vỏ hạt dưa xếp thành hình “nón” lập tức lệ rơi đầy mặt.
Hai cái tên vương bát này, trước khi rời đi cũng không thèm giải huyệt cho mình.
Mình còn chưa kéo quần lại đâu đấy!
Đợi lát nữa người của Phi Ngư Vệ đi tới, nói không chừng sẽ biến mình thành thái giám mất.
Cứu mạng a!
....
Một canh giờ sau.
Ở phía bắc cách Kinh thành hơn trăm dặm, một vùng cỏ cây không coi là rậm rạp đang không gió mà lung lay.
Từ chỗ rất xa kéo dài đến gần, mấy con nai đang kiếm ăn ngẩng đầu, tò mò đánh giá động tĩnh đang càng lúc càng gần kia.
Cỏ cây quá thấp nên không đủ để che đậy dã thú săn bọn chúng.
Nhưng mà bọn chúng vẫn cứ một mực nhìn chằm chằm, có điều là chẳng thấy gì cả.
Những thứ không rõ luôn khiến cho người ta sinh ra lòng sợ hãi, con nai cũng như vậy, trong cái đầu nho nhỏ của bọn chúng chưa từng có ký ức nào tương tự, đám nai lập tức chạy tứ tán.
Đó là một con Hồ tiên năm đuôi, so sánh với lúc trước khi lên đường, rõ ràng nó đã trở nên mờ hơn rất nhiều.
Hồn thể đã có dấu hiệu sắp bị tan vỡ, không thể chống đỡ thêm.
Nhưng mà nó không dám dừng lại, trực giác nhạy bén nói cho nó biết, có người đuổi theo phía sau.
Không cần nhìn thấy, không cần quay đầu, chỉ cần dựa vào trực giác là đã đủ. Nó tu luyện hơn năm trăm năm, từ trước đến nay, trực giác của nó vẫn luôn rất chính xác.
Tiếp tục bôn ba trong rừng hơn nửa canh giờ, cẩn thận tránh đi ánh mặt trời chiếu xuống, đến khi trước mặt Hồ tiên xuất hiện một hang động bí ẩn bị dây leo che kín, cuối cùng nó mới thở phào một hơi. Nó quay đầu lại, cẩn thận quan sát trong phút chốc, sau khi xác định kẻ truy đuổi chưa tới gần, nó mới cẩn thận vén dây leo, chui vào trong hang động.
Hang động này không lớn, cùng lắm chỉ đủ cho một con chó co thân đi vào, bên trong hang động ngoằn ngoèo quanh co, cho tới sâu trong lòng núi.
Đi một mạch đến phần cuối hang động Hồ tiên mới ngừng lại.
Nó dùng hết chút hồn lực cuối cùng, đào ra một cái hộp gỗ từ trong lòng đất.
Mở ra, bên trong là những viên đan dược với đủ màu sắc.
Hồ tiên há miệng nuốt trọn vài viên đan dược trong hộp, chỉ qua một lát, hồn thể của nó đã phát ra ánh sáng mờ, tiếp đó nhanh chóng trở nên ngưng tụ lại, qua thời gian không đến nửa nén hương, Hồ tiên đã khôi phục lại trạng thái trước khi xuất phát.
Sau khi hồn thể được chữa trị, nó không dừng lại ngơi nghỉ dù chỉ một chút, mà tiếp tục đào đất.
Rất nhanh nó đã đào ra một cái rương gỗ dài, mở ra.
Bên trong là một bộ thi thể hồ ly trông rất sống động, toàn thân trắng như tuyết, không bị pha lẫn bất kỳ một màu tạp nào.
“Kiệt kiệt kiệt!”
Hồ tiên thấy vậy, âm trầm nhe răng cười, trong bắt bắn ra tia căm hận, “Thẩm Luyện, Đồ Bách Thú, Ngụy Vũ, Thanh Ngưu Đại Tiên, còn có cái con chuột thối kia nữa, các ngươi chờ đó, mối thù phá hủy nhục thân, bản tiên nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
“Nhất định sẽ không!!”
Dứt lời, nó lập tức nuốt hết toàn bộ số đan dược còn lại trong hộp nhỏ.
Tiếp đó nó bước vào rương dài, chậm rãi nằm xuống.
Ngoại trừ cái đuôi, hình thể của Hồ tiên lại hoàn toàn trùng khớp với thi thể hồ yêu trắng như tuyết kia, lớn nhỏ vừa khít.
Khi vừa nằm xuống thi thể hồ ly trắng, hồn thể Hồ tiên liền tỏa ra vô số linh quang bảy màu, những tia sáng kia bao lấy thi thể hồ ly trắng cùng hồn thể Hồ tiên làm một thể, tạo thành một thứ trông như kén tằm.
Bằng mắt trần có thể thấy được, hồn thể Hồ tiên đang dung nhập từng chút từng chút vào thi thể hồ ly trắng.
Nếu có người biết đến Hồn thuật ở nơi này, nhất định sẽ kinh hô một tiếng: Thuật mượn xác hoàn hồn.
Không sai, Hồ tiên đang mượn xác hoàn hồn.
Hồ tiên họ Hồ tên Thiên Lan.
Nếu như hỏi thứ mà Hồ Thiên Lan ỷ vào nhất trong năm trăm năm tu luyện là gì, đó nhất định là môn thuật pháp mượn xác hoàn hồn này.
Người ta thường bảo thỏ khôn có ba hang, còn Hồ Thiên Lan thì có mười tám động quật.
Chín động quật trong đó thì phân bố ở tiên sơn Thanh Khâu thuộc khu vực Hồ tiên gia tộc, chín động quật còn lại thì phân bố ở các dãy núi nổi tiếng trên Đông Thổ.
Mặt khác nó còn có một cái động quật được đào tạm thời tùy theo nơi nó đi đến.
Cũng chính là loại động quật như cái động trước mắt này, Hồ Thiên Lan còn đặt cho động quật tạm thời một cái tên dựa theo tác dụng của nó: Hoàn Hồn Quật.
Mỗi khi đi đến bất kỳ đâu, cho dù là chỉ hơi có nguy hiểm một chút xíu, Hồ Thiên Lan cũng sẽ tìm kiếm một hang động bí ẩn trong phạm vi một trăm dặm xung quanh, đồng thời đặt vào trong động quật hai cái rương.
Một cái để đựng đan dược tăng cường hồn lực, một cái là quan tài bảo tồn thi thể hồ ly trắng.
Trăm dặm, là khoảng cách xa nhất mà hồn thể của nó có thể kiên trì chịu đựng ánh mặt trời thiêu đốt sau khi bị mất đi nhục thân.
Hết thảy đều được trải qua dự đoán cùng tính toán tỉ mỉ.
Chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra, sau khi từ bỏ nhục thân cùng tất cả các vật phẩm tùy thân, nó có thể dựa vào Hoàn hồn quật để mượn xác hoàn hồn, lại thêm trợ lực của mười tám động quật còn lại mà đông sơn tái khởi.
Thuật mượn xác hoàn hồn là một bí thuật thần di thượng cổ, từ xưa đến nay có rất nhiều truyền thuyết về việc mượn xác hoàn hồn, trong đó còn có rất nhiều ngụy thuật “trộm thi” với thời gian ngắn ngủi mà tác hại cực lớn làm thật giả lẫn lộn.
Đối với chuyện này, Hồ Thiên Lan vẫn luôn khịt mũi coi thường.
Thuật mượn xác hoàn hồn của nó, đó chính là có thể sánh ngang với “thuật mượn xác trùng sinh”!
Không sai, chính là trùng sinh!
Có thể để cho hồn phách dung hợp hoàn mỹ với bảy phách trên thi thể, tái tạo tân sinh.
Ngoại trừ một vài thuật pháp hiếm hoi ít ỏi có thể nhìn ra manh mối, thuật pháp này gần như không có sơ hở.
Trên thực tế, đây cũng không phải là lần đầu tiên Hồ Thiên Lan mượn xác hoàn hồn, mà là lần thứ ba.
Có kinh nghiệm hai lần, nó có đủ lòng tin sau khi đổi nhục thân, nó sẽ đông sơn tái khởi.
Hết thảy đều là xe nhẹ đường quen, chỉ đợi hồn thể dung hợp cùng thi thể hồ ly trắng, nó sẽ có thể khôi phục được ba phần thực lực, như vậy nó liền có năng lực di chuyển và tự bảo vệ mình.
Bởi vì hồn thể thực sự quá yếu ớt.
Có điều chuyện này cũng không có lựa chọn nào khác.
Nghiêm chỉnh mà nói, hồn thể thuần khiết hoàn toàn không thuộc về thế giới này, mắt thường có khả năng nhìn thấy linh hồn cũng chỉ là nhìn thấy hình ảnh phản chiếu hồn thể ở không gian kia, không có cách nào chạm đến hay làm tổn thương được nó.
Mà hồn thể thuần khiết cũng sẽ mất đi linh trí.
Cho nên Hồ Thiên Lan chỉ có thể để hồn thể của mình duy trì thực lực ở trình độ thấp nhất, cũng chính là cấp vừa tỉnh lại linh trí, đồng thời thu nhỏ kích thước hồn thể hết mức có thể.
Dù sao hồn thể có mạnh đến thế nào cũng rất yếu ớt, địch nhân đã có thể hủy đi thân thể của mình thì nếu phát hiện cũng sẽ dễ dàng diệt đi hồn thể.
Biện pháp duy nhất chính là không để hồn thể bị phát hiện.
Mặc dù hồn thể duy trì thực lực ở trình độ thấp rất yếu, nhưng hồn thể vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi không gian linh hồn, cho nên có tính chất ẩn nấp cực cao, thậm chỉ có thể làm được chạy trên mặt nước không gợn sóng, bước trên tuyết không để lại dấu chân trong một khoảng cách nhất định.
Chỉ có rất rất ít người có bí nhãn chi thuật cùng với Âm sai Địa phủ mới có thể trông thấy.
Cho nên miễn là vận khí không quá kém, sau khi vứt bỏ nhục thân, hồn thể của nó có thể chạy trốn.
Dù sao trong thiên hạ này, ở đâu ra nhiều người mang bí nhãn chi thuật như vậy chứ.
Về phần Âm sai Địa phủ, nó chưa từng trêu chọc, thậm chí còn qua lại với mấy vị Âm thần Địa phủ, đối với Thành Hoàng Phán quan trên dương gian thì lại càng quen thuộc.
Mà đây mới chính là cách sử dụng nguyên bản nhất của thuật mượn xác hoàn hồn.
Giờ khắc này, nếu nói Hồ Thiên Lan không căng thẳng lo lắng là giả.
Thời gian mượn xác hoàn hồn cần khoảng nửa canh giờ, trước khi dung hợp hoàn toàn với thi thể hồ ly trắng, hồn thể của nó không chỉ có thể hoàn toàn rời khỏi không gian linh hồn, mà còn rơi vào trạng thái tê liệt.
Một khi có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào, mệnh hồ xong rồi.
Mấu chốt nhất là, có kẻ truy đuổi ở phía sau.
Nhưng mà lúc này nó đã không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể mạo hiểm thực hiện hoàn hồn, đồng thời cầu nguyện tiên tổ phù hộ.
Nhưng mà nó không biết là, bất kể người hay hồ ly, chỉ cần là sinh linh có linh trí, sẽ không thể chạy thoát khỏi một định luật.
Sợ cái gì, tới cái đó.
Đột nhiên, từ trong động quật sâu thẳm truyền ra tiếng soàn soạt, không bao lâu sau, một thân hình màu trắng noãn chui vào.
Toàn thân nó có lông trắng như tuyết, không có chút màu tạp nào, trông còn có vẻ sáng mượt hơn cả thi thể hồ ly trắng mà Hồ Thiên Lan luyện chế.
Hồ Thiên Lan tập trung nhìn kỹ, từ đầu tới chân lập tức lạnh buốt.
Đó là một con chồn nước, nơi này là rừng sâu núi thẳm, không có sông nước, chồn nước ở đâu ra?
Kẻ đến không có ý tốt!
Quả nhiên, con chồn nước kia cẩn thận quan sát Hồ tiên một lượt, sau đó trực tiếp đi lên vươn móng nhỏ chộp về phía Hồ tiên.
Xong con bê!