Biến hóa xảy ra đột ngột làm cho biểu lộ của rất nhiều người vây xem đều biến thành hình “☆.☆”.
Động tĩnh lớn như vậy cũng hấp dẫn thêm càng nhiều người đến vây xem, cho dù là người cách Kinh thành mấy chục dặm, cũng có thể cảm nhận được hiện tượng khác thường ở Kinh thành.
Dị năng thực lực cường đại nhảy lên chỗ cao, cách xa hơn mười dặm quan sát kinh thành.
Kẻ thực lực trung đẳng, híp mắt cũng có thể nhìn đại khái.
Thực lực nhỏ yếu thì chỉ có thể nhìn thấy được vòng xoáy khổng lồ khủng bố trên bầu trời.
Bản địa Kinh thành đương nhiên không cần phải nói, chỗ cao nào mà người có thể đứng đều trở thành bánh trái thơm ngon, trên tường thành bốn phía, nóc nhà,... Khắp nơi đều là quan binh cùng dân chúng xem náo nhiệt.
Ngay cả trên kim đỉnh Hoàng cung, cũng có mười vị thái giám tóc trắng, mặt trắng không râu đứng nhìn.
Trận chiến này, người người chú ý!!
Nếu Phi Ngư Vệ thắng, nhất định sẽ khiến uy danh đại chấn.
Nếu Phi Ngư Vệ thua, quốc vận Đại Lê sẽ có thể theo đó hoàn toàn suy yếu.
Phi Ngư Vệ thành lập từ ngày Thái Tổ Đại Lê lập triều, có mối liên hệ chặt chẽ với quốc vận Đại Lê.
Miệng ngậm thiên hiến, tiền trảm hậu tấu, hoàng quyền đặc cách!
Mà đặc cách này cũng không phải là do Hoàng đế hiện nay đặc cách, mà là Thái tổ lập triều đặc cách.
Là tổ chế, không được phép sửa đổi.
Cho nên, nói theo một ý nghĩa nào đó, Phi Ngư Vệ làm việc, ngay cả Hoàng quyền cũng khó mà tham dự vào.
Trong thế giới yêu ma quỷ quái, dị nhân hiệp khách hoành hành, khó mà tưởng tượng nổi nếu như không có cơ quan nào như Phi Ngư Vệ, thì một vương triều phải làm như thế nào mới có thể thống trị một cách vững vàng.
Vòng xoáy mây đen khổng lồ khiến người vây xem vừa tò mò, vừa phấn chấn, đa số mọi người đều tưởng rằng vòng xoáy đó là do đại trận Phi ngư dẫn động đến, là một phần của đại trận Phi ngư.
Chỉ có rất ít người biết được bí mật của Phi Ngư Vệ thì hoặc là khiếp sợ, hoặc là mừng rỡ nhìn về phía vòng xoáy khổng lồ trên không trung đang càng lúc càng ép xuống kia.
Kẻ khiếp sợ chính là đám thái giám Long Vệ trên kim đỉnh Hoàng Cung.
Kẻ mừng rỡ, tất nhiên là hai người Thẩm Đồ.
Bầu trời vốn còn đang trong xanh qua một cái chớp mắt đã mây đen dày đặc, vòng xoáy mây đen càng dần càng ép xuống, đất đá tung bay mù trời, gió nổi mây phun, trông giống như là nó sắp nuốt hết cả toà Kinh thành rộng lớn này vậy.
Không bao lâu sau, vòng xoáy mây đen đã dừng lại ở vùng trời thấp mà chim yến có thể bay tới, không ép xuống nữa.
Điện long xuyên đi xuyên lại giữa đám mây càng lúc càng sáng, càng lúc càng khó bị mây đen che đậy.
Trong phạm vi mấy chục dặm Kinh thành, tất cả âm linh tà ma, yêu ma quỷ quái đều bị uy áp khủng bố của lôi đình chấn nhiếp đến run lẩy bẩy, chật vật chạy trốn.
Trong lúc nhất thời, tiếng quỷ khóc sói tru không ngừng vang lên bên tai.
Lôi đình đại diện cho thiên uy, là nguyền rủa đến từ trời cao, yêu ma quỷ quái càng tà ác, uy áp chúng phải chịu càng mạnh.
Nếu thực lực không đủ mà còn tạo vô số tội nghiệt, sẽ bị hồn phi phách tán ngay tại chỗ, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Ngay cả Vương Thiết Trụ trong sạch như vậy mà cũng không khỏi biến sắc.
“Ầm ầm!”
Sau một khắc, sấm sét đã tích tụ xong lập tức ầm vang đánh xuống, tia sét thô to tựa như thân cây hung hăng bổ xuống đại trận Phi Ngư Vệ.
Ngay tức thì, những tia sấm sét trong đại trận Phi ngư bừng sáng lên, hóa thành vô số điện xà chằng chịt nhảy lên không ngừng, gần như bao phủ toàn bộ đại trận.
“Gào”
Hồ tiên năm đuôi phát ra tiếng tru giận dữ.
“Ầm ầm!”
“Ầm ầm!”
“....”
Theo sát phía sau, cách mỗi mấy chục hơi thở, sẽ có một tia sét đánh xuống.
Càng lúc càng thô to, càng lúc càng kinh khủng.
Đại trận Phi ngư hấp thụ năng lượng sấm sét, trận thế càng lúc càng cường hãn.
Trong trận, âm thanh gào thét công kích Hồ tiên của đám người Phi Ngư Vệ gần như đã bị che phủ.
Cảnh tượng không khác gì tận thế, khiến cho tâm thần tất cả người vây xem rung động không thôi.
“Gia, đây chính là Hồ tiên lục phẩm a, đúng là quá mạnh!” Vương Thiết Trụ sinh ra lòng khao khát.
Cảnh tượng càng kinh khủng thì càng lộ rõ sự cường hãn của Hồ tiên lục phẩm.
Nếu chỉ là một tiểu yêu bình thường thì chỉ cần chốc lát đã bị mất mạng rồi.
Mà hiện giờ con Hồ yêu này, vẫn còn đang nhảy nhót hăng say bên trong trận.
Xem xét trận thế này, đám người Phi Ngư Vệ muốn trấn sát nó, cũng vẫn còn rất khó khăn.
“Đúng là mạnh hơn so với các chủng tộc khác có cùng cấp bậc.” Tần Hà gật gật đầu.
Tộc đàn có truyền thừa quả là hoàn toàn khác biệt, cộng thêm Hồ tộc vốn đã được trời ưu ái, là loài có linh tính nhất trong vạn yêu trên thiên hạ, không phải tầm thường.
Đúng như dự đoán, đại chiến trong trận kéo dài đến chừng nửa canh giờ sau.
Đến khi đại trận Phi ngư dập tắt, mây đen đầy trời tiêu tan thành sương khói, cát bụi trở về với cát bụi.
Bên trong tòa nha thự rộng lớn của Phi Ngư Vệ, toàn bộ kiến trúc đã bị san thành bình địa, khắp mặt đất đều là hố to cùng ụ đất bốc lên khói bụi màu đen.
Chính giữa, Hồ tiên toàn thân cháy đen nằm yên trên đất, da tróc thịt bong, năm cái đuôi hồ ly thì đã bị đứt mất ba cái, chỉ sót một nửa, phần còn lại đã không biết ở nơi đâu, toàn bộ lông trên thân đã bị đốt trụi lủi.
Đám người Phi Ngư Vệ cũng không khá hơn là bao, người này dìu đỡ người kia, quần áo ai nấy cũng đều rách tơi tả, trông giống như là một đám ăn mày.
Nhưng chung quy là không có ai ngã xuống.
“Hồ tiên đã chết.”
Vương Thiết Trụ kích động, vội vàng trèo lên trên cao, nó rất tò mò về dáng vẻ lúc này của Hồ tiên.
Kết quả nó lại bị Tần Hà kéo lại, “Nghiêm chỉnh mà nói, nó còn chưa chết đâu.”
Vương Thiết Trụ sững sờ, quay đầu nhìn về phía Tần Hà, chỉ thấy hai mắt Tần Hà đã biến thành màu xám trắng, trong ánh mắt mơ hồ phản chiếu hình ảnh một con hồ ly năm đuôi.
Con hồ ly sáu đuôi kia đang lén lén lút bò ra khỏi thi thể cháy đen, vượt qua từng đống đất khô, nhanh chóng chạy đi.
“Hồn Hồ tiên!”
Vương Thiết Trụ thốt lên một tiếng, sau đó nó vội vàng che miệng mình lại, cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Linh hồn vừa mới chết đi là thuần khiết, là u mê, sẽ không thể làm ra hành động tìm lợi tránh hại.
Linh hồn Hồ tiên linh động như thế, chỉ thể hiện một điều.
Nó đã từng tu luyện Hồn thuật.
Linh hồn có tu luyện hoàn toàn đè bẹp linh hồn bình thường, nó có thể mượn xác hoàn hồn, thậm chí có thể tu hú chiếm tổ chim khách, cũng chính là đoạt xá.
Nói một cách khác, con Hồ tiên này không thể coi là đã chết.
Nó chẳng qua là từ bỏ nhục thân.
Nói không chừng sẽ có thể mượn xác hoàn hồn, đông sơn tái khởi!
Không hổ là lão hồ ly mấy trăm tuổi, hôm nay Vương Thiết Trụ xem như đã được mở rộng tầm mắt.
Gặp phải tuyệt cảnh như vậy, vừa có trận pháp vừa bị vây quét, lại thêm việc gia còn âm thầm ra tay mấy lần.
Như vậy còn có thể ve sầu thoát xác.
Nếu không phải tâm lý Vương Thiết Trụ đã trải qua Tần Hà tôi luyện không ngừng, hiện tại nó đã quỳ xuống bái phục Hồ tiên rồi.
Người ta thường nói thỏ khôn có ba hang, thủ đoạn con Hồ tiên này còn lợi hại hơn nhiều, cao cấp hơn nhiều.
“Đi thôi, chúng ta về nhà.” Tần Hà phủi phủi tay, nhảy xuống cây đại thụ.
“Về... về nhà làm gì?” Vương Thiết Trụ cũng vội vàng nhảy xuống theo sau.
Tần Hà phun vỏ hạt dưa trong miệng ra, dừng một chút, nói: “Về nhà lái bò!”