“Như vậy à.”
Tần Hà đặt Sổ sinh tử xuống, nhìn thẳng vào nó, cười như không cười nói: “Vậy chính ngươi tự đánh giá thiện ác cho mình đi, bản quan không có gì đặc biệt, chỉ không thích tội hồn nói dối, ngươi cần phải cân nhắc thật kỹ.”
Hồ tiên ngẩn người, trong lòng cảm thấy không nắm chắc được thái độ của vị thanh niên mặt đen này với mình là như thế nào.
Thật lòng nghe theo hắn, lại sợ mình bị bắt được nhược điểm.
Ngộ nhỡ khi mình nói thật ra, hắn lại tóm lấy nhược điểm đó nổi bão ngay tại chỗ thì chẳng phải là bi kịch?
Nhưng nếu không nói cái gì, e là lại bị coi là không cho hắn mặt mũi.
Chừng mực và mức độ của việc này rất khó nắm chắc, hoàn toàn chính là đánh cược.
Tâm lý đấu tranh gay gắt, Hồ tiên cảm thấy, vẫn là không nói thì tốt hơn.
Nếu như hắn bỏ qua cho mình, thì nói cái gì cũng không không khác biệt, nếu hắn muốn nổi bão, nói ra thì hoàn toàn chơi xong, thế là Hồ tiên nói: “Đại nhân, đời này tiểu nhân chỉ là một chút chuyện ác nhỏ, nhưng kết nhiều thiện duyên, làm việc đôi bên cùng có lợi, cho nên tự nhận là thiện lớn hơn ác, xin đại nhân minh xét.”
“Vậy ngươi nói một chút, bộ thi thể hồ ly trắng kia là như thế nào?” Lúc này, Vương Thiết Trụ mở miệng hỏi.
Hồ tiên là loại hàng gì, Tần Hà đã sớm nói qua cho nó.
Trái tim Hồ tiên hơi giật thót một cái, vội vàng nói: “Chuyện này, thi thể hồ ly kia, là... Chính là...” Nói đến nửa đoạn sau, Hồ tiên không khỏi ngập ngừng, bởi vì nó hoàn toàn chưa chuẩn bị trước câu trả lời.
Bộ thi thể hồ ly trắng kia, là do nó sử dụng thủ pháp cực kỳ độc ác tế luyện ra từ cơ thể sống, hơn nữa còn có quan hệ huyết thống với nó.
Vì để lấy được thi thể thích hợp có thể dung hợp hoàn mỹ với mình, có thể nói nó đã không từ thủ đoạn, tâm ngoan thủ lạt, giết hại không biết bao nhiêu đồng loại.
“Chính là cái gì?” Vương Thiết Trụ hất đầu ép hỏi.
“Là ta đào được, nó là bị bệnh chết.” Hồ tiên cứng cổ, trả lời một cách chắc chắn, còn nó: “Đào mộ lấy thi thể, đúng là tiểu nhân không đúng, nhưng đây chỉ là chuyện ác nhỏ, xin đại nhân minh giám.”
“Minh giám?” Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười, nói: “Đúng là lên minh giám, nói cho ngươi biết một chuyện, cái bộ thi thể hồ ly trắng kia đã bị ta đốt đi, bản quan đã nhìn rõ mọi việc.”
Đây vốn là một câu dọa hồn phi phách tán, nhưng mà nghe vào trong tai Hồ tiên, lại làm nó vui mừng khôn xiết.
Thi thể hồ ly trắng là gì?
Là chứng cứ phạm tội đấy.
Một cái mạng của đồng loại, không quan tâm là sát sinh hay là đào mộ trộm thi thể, đó đều tránh không thoát khỏi là làm việc ác.
Muốn chối bỏ cũng không chối bỏ được.
Mà hiện tại, chứng cứ đã bị đốt đi, hơn nữa còn là vị Diêm Vương trẻ tuổi này tự mình đốt.
Điều này thể hiện điều gì, chính là thể hiện vị Diêm Vương trẻ tuổi này cực kỳ chiếu cố mình!!
Có câu nói như thế nào nhỉ?
Trống chiêng vang, nghe tiếng, nghe lời, nghe âm.
(Câu này có nghĩa là khi nghe lời người ta nói, phải lắng nghe ẩn ý, hiểu được ý nghĩa thực sự ẩn sau lời nói.)
Có lời ám chỉ này của Diêm Vương trẻ tuổi, kế tiếp mặc kệ hắn giả bộ “công bằng chính nghĩa” như thế nào thì mình cũng không cần phải sợ.
Không đúng, đây không phải gọi là ám chỉ.
Đây phải gọi là chỉ rõ.
Khuôn mặt Hồ tiên đã gần như sắp không che giấu nổi vẻ vui sướng.
Nếu biết trước như vậy, nó cần gì phải giày vò thuật mượn xác hoàn hồn làm gì, dốc hết vốn liếng mua một con đường, mang theo ký ức chuyển thế, đầu thai tiên thai có phải tốt hơn không?
Lát nữa nó phải thử dò xét xem có khả năng làm như vậy hay không mới được.
Kết quả là, Hồ tiên điên cuồng nịnh bợ, nói: “Vâng vâng vâng, đại nhân treo kính trước công đường, nhìn rõ hết mọi việc, tiểu nhân rất kính nể, có ngài ở Âm tào Địa phủ là phúc của chúng sinh. Đáng tiếc kiếp sau không thể giữ lại ký ức, nếu như còn ký ức, kiếp sau tiểu nhân nhất định xây miếu thờ cho ngài, truyền bá uy đức cùng hương hỏa cho ngài.”
Dáng vẻ chân thành tha thiết kia, quả thực rất chân thật.
“Bản quan không thiếu miếu thờ, không nhọc ngươi quan tâm.” Tần Hà cười lạnh, kẻ đại gian đại ác như vậy mà xây miếu cho mình? Sẽ bị sét đánh đấy. Nói xong, hắn cầm lấy bút phán quan bên cạnh lên, nói: “Vậy ngươi nói một chút, ngươi muốn sắp xếp chuyện sau này thế nào?”
“Sắp xếp chuyện sau này?” Hồ tiên nghe vậy thì lại càng mừng rỡ.
Mình còn có thể tự sắp xếp chuyện sau này?
Đây quả thực... Quá mộng ảo rồi.
Muốn cái gì tới cái đó!
Không biết là Diêm Vương mặt đen này có lai lịch gì, vậy mà đối xử với mình tốt đến thế.
Chẳng lẽ, hắn lại trùng hợp là chỗ dựa sau lưng mấy vị Thành Hoàng mà mình qua lại kia?
Người phía mình?
Chưa từng nghe bọn họ nhắc đến.
Có điều, Địa phủ đúng thực sự là có một Diêm Vương mặt đen, tên gọi là Bao Hắc Tử.
Hắn còn nói mình không thiếu miếu thờ, chắc hẳn là phô trương đẳng cấp.
Như vậy thì đúng là không còn gì tốt hơn.
Thế là Hồ tiên không khách khí chút nào, sau khi suy xét một chút, nó liền đắc ý tự đưa ra sắp xếp cho mình.
Không nhiều, cũng chỉ có bốn điều:
Thứ nhất, không uống canh Mạnh bà; thứ hai, đầu thai thành con trai dòng chính Hồ tộc; thứ ba, đầu thai thành thần hồ thể chín đuôi. Thứ tư, dáng dấp phải như tiên tử hạ phàm.
Một hai ba bốn, chỉ có chút yêu cầu “nho nhỏ” có thể đếm được trên một bàn tay như vậy mà thôi.
Vương Thiết Trụ nghe xong, lập tức cơ mặt giật giật.
Cái đồ con rùa nhà ngươi, đã từng gặp qua không ít kẻ trơ trẽn, nhưng chưa từng thấy người nào trơ trẽn đến mức này.
Thật sự dám mở miệng đề ra nha.
Đúng, chỉ có bốn điều!
Nhưng bốn điều này cũng đủ cho ngươi chiếm lợi một nửa thiên hạ rồi.
Thể chất thần hồ chín đuôi?
Đó là truyền thuyết thượng cổ, đúng là ngươi rất dám mơ tưởng!
Con bê nghe xong cũng lập tức thở phì phì, nếu không phải Tần Hà đã nói trước, đảm bảo nó đã xông lên đặt mông ngồi lên cái con hồ ly kia cho nó hồn phi phách tán rồi.
Ông trời mắc nợ ngươi à?
Da mặt này thực sự quá dày, nếu một ngày nào đó tường thành Kinh thành bị phá, không cần mắc công làm gì, chỉ cần lột da mặt con hồ ly này dán lên, đảm bảo sẽ vững chắc như là thành đồng.
Còn về Tần Hà, hắn thở dài một hơi, nâng bút viết lên Sổ sinh tử, múa bút thành văn”.
Vĩnh trấn Địa Ngục!
Minh Ngục Luân Hồi!
Không được siêu sinh!
Không thể ngừng thụ hình dù chỉ một khắc!!
Vương bát đản, xem có giải quyết được ngươi không.
Một mạch viết xong, lúc này Tần Hà mới cảm thấy đã đẩy được cục nghẹn trong lòng ra ngoài.
Quá sảng khoái.
Cái Sổ sinh tử này có vẻ cũng không tệ, viết mấy dòng chữ đã có thể khiến mình bình ổn lại cảm xúc muốn giết người, quả nhiên là Thần khí luân hồi, quá tuyệt vời.
Hồ tiên thấy Diêm Vương mặt đen tỏ vẻ thích ý dừng bút, trong lòng rất kích động, quả thực như là bay thẳng lên thiên đường.
Mình nói một câu, Diêm Vương viết một câu.
Từng điều đều được chắc chắn!!
Thế gian này, còn có chuyện gì hạnh phúc hơn chuyện này?
Hồ tiên hưng phấn đến gần như muốn ngất đi.
Thần hồ thể chính đuôi!
Con trai dòng chính Hồ tộc!
Còn mang theo ký ức chuyển thế.
Không quá một trăm năm, mình sẽ có thể vô địch thế gian, thậm chí có khả năng khiêu chiến cái đám Ngụy Thần ngụy Thiên Đình.
Còn về cái tên Thanh Ngưu Đại Tiên kia, tới một giết một, tới hai giết luôn hai.
“Đại nhân khoan dung độ lượng, tiểu nhân cả gan hỏi thăm danh hào đại nhân, để đời sau báo đáp ngài thật tốt.” Hồ tiên kích động hỏi thăm, ánh mắt nhìn về phía Tần Hà đều tràn đầy ánh sao lấp lánh.
Tần Hà chậm rãi đặt bút xuống, nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng sáng: “Bản tọa đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Thanh Ngưu Đại Tiên!”
Vẻ kích động mừng rỡ trên mặt Hồ tiên lập tức cứng đờ, sau đó vẻ kinh hoàng đã nhanh chóng phủ kín cả khuôn mặt, đồng tử nó co rút lại đến gần như không thấy: O_O