Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 413 - Chương 413 - Không Phục

Chương 413 - Không phục
Chương 413 - Không phục

“Thanh... Thanh Ngưu Đại Tiên?” Giọng nói Hồ tiên cũng trở nên run rẩy.

Từ Thiên đường rơi thẳng xuống Địa ngục, nơi này không có nhân gian!!

Chuyến xuôi nam lần này, Thanh Ngưu Đại Tiên là một trong số các mục tiêu trọng yếu của nó, nó đã từng tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng khi gặp mặt Thanh Ngưu Đại Tiên, tất cả đều là đủ loại đánh giẫm dữ dội tơi bời.

Chỉ là thanh ngưu, cũng dám tự xưng Tiên cùng Hồ tộc?

Thiên hạ vạn yêu, dám công nhiên xưng tên thì chỉ có Hồ tộc.

Hồ tộc cùng Địa phủ, Thiên Đình, Long cung được xếp ngang hàng, Hồ tộc xưng Tiên, ba thế lực sau xưng Thần.

Hoàng, Bạch, Liễu, Hôi tứ đại tiên gia, chính là được Hồ tộc ban cho “tiên hào”, tuyệt đối không dám tự xưng.

Thanh Ngưu Đại Tiên?

Có tài đức gì?

Chẳng thể ngờ rằng, nó lại gặp Thanh Ngưu Đại Tiên trong trường hợp như thế này.

Mặc kệ năng lực Thanh Ngưu Đại Tiên lớn hay nhỏ, hiện tại thì nó chỉ còn lại có hồn thể.

Cái này gọi là, người là dao thớt, ta là thịt cá!

Khó trách con kia không phải là quỷ tốt đầu trâu, mà chính là một con trâu với làn da đen sì như bôi nhọ nồi.

Còn có con chồn nước kia, thời điểm nó ngậm mình tha đi, trong miệng còn thổi ra khí nóng, hiện tại nghĩ lại, rõ ràng đó là sống.

Bốn con hàng này căn bản không phải là Âm Thần.

“Như thế nào, có phải niềm vui bất ngờ hay không?” Vương Thiết Trụ xích lại gần, cười xấu xa nói.

Con bê cũng nhếch miệng nở nụ cười, khoe ra hàm răng bò: “Có ngoài ý muốn hay không, thấy hài lòng hay không?”

Hồ tiên lúc này không có nước mắt, nếu như có mà nói, chắc chắn hiện tại nó đã là lệ tuôn đầy mặt.

Xong con bê rồi!

Có điều Hồ tiên vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng, nó cảm thấy vẫn còn có một chút đường xoay sở, hô lớn: “Ta không phục, có gan thì chúng ta đánh một trận quang minh chính đại, các ngươi gài bẫy ta, cũng không thể coi là tài giỏi gì.”

“Đánh một trận?”

Vương Thiết Trụ nói với vẻ chế giễu: “Ngay cả cửa Phi Ngư Vệ kia mà ngươi cũng đánh không qua, còn muốn đánh một trận với gia ta?” Binh đối binh, tướng đối tướng, ngươi không đủ tư cách.”

“Cửa Phi Ngư Vệ kia?” Đôi mắt Hồ tiên lập tức trợn to, kêu lên: “Hóa ra là các ngươi giở trò ở đằng sau, ta đã bảo rồi, sao đột nhiên đám Phi Ngư Vệ cặn bã kia lại vô duyên vô cớ trở nên mạnh như vậy chứ, các ngươi... Các ngươi không giảng võ đức.”

Trận chiến kia nó đã bị đánh quá mức thê thảm.

Vốn nó còn tưởng rằng muốn nắm Phi Ngư Vệ là giơ tay nắm được, vừa có thể hưng sư vấn tội, vừa có thể tống tiền một chút.

Kết quả... Suýt nữa còn phọt cả phân.

Khó khăn lắm mới lấy hồn thể chạy trốn, kết quả lại bị mấy con hàng này tóm lấy.

“Chúc mừng ngươi đã đoán đúng, hiện tại Phi Ngư Vệ chính là tay chân của gia nhà ta.” Vương Thiết Trụ khoe khoang nói.

Con bê còn há miệng chêm vào, cười nhạo nói: “Có tức giận hay không, có kích thích hay không?”

“Ta... Ta vẫn không phục!”

Hồ tiên suy sụp đến mất kiểm soát, cao giọng hét lên: “Các ngươi có thể giết ta, nhưng các ngươi không thể thẩm phán ta, các ngươi đây là đang phá hư trật tự Luân Hồi, các ngươi không có tư cách thẩm phán ta.”

“Điện Diêm Vương trong tay gia ta, không có tư cách thẩm phán ngươi?” Vương Thiết Trụ khoanh tay hỏi lại.

“Điện Diêm Vương chính là thần khí Luân hồi Âm ti, sao có thể vô duyên vô cớ rơi vào trong tay các ngươi, nhất định là các ngươi chơi gian kế, chơi ám chiêu, ta không phục!”

“Nói lảm nhảm nhiều quá đấy, điện Diêm Vương này chính là chiến lợi phẩm của gia nhà ta.” Vương Thiết Trụ lắc đầu, bịch một tiếng, dựng xà mâu trong tay xuống trước mặt Hồ tiên, nói: “Không phải ban nãy ngươi vừa nói có qua lại với Ngưu Thống Lĩnh sao, chắc hẳn ngươi nhận ra thứ này nhỉ, thứ này mới thu được đấy.”

Hồ tiên sửng sốt một chút, sau khi cẩn thận quan sát thì cả kinh nói: “Đây là.... Xà mâu của Ngưu Thống lĩnh?”

“Xem ra ngươi thực sự có quen biết với Ngưu Thống lĩnh nhỉ.” Vương Thiết Trụ vỗ tay độp một cái, nói tiếp: “Như thế nào, hiện tại cảm thấy đã có tư cách chưa?”

Hồ tiên chỉ cảm thấy trong lòng mình đang có sấm chớp cuồn cuộn, Ngưu Thống lĩnh là tồn tại như thế nào?

Cả hai giới Âm dương thì có thể tính bằng năm bàn tay.

Ngay cả tộc trưởng Hồ tộc gặp nó cũng phải khách khí.

Đứng hàng đầu trong Thập đại Âm soái Địa phủ, có thể xưng là vô địch.

Đối với người tu luyện, vũ khí trong tay là tôn nghiêm lớn nhất, nếu Ngưu Thống lĩnh không thua đến triệt để, nhất định không có khả năng bỏ lại xà mâu.

Giờ khắc này, Hồ tiên đã hối hận đến tím ruột.

Trên đất Kinh thành xảy ra chuyện lớn như vậy, thế mà cái con chuột đáng chết kia lại chẳng hề nói với mình!

Nếu nó biết, đánh chết nó cũng sẽ không tới Kinh thành.

Châm ngôn sống của nó là “Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ”, cẩu, mới là vương đạo.

Không ngờ rằng, nó lại bị một con chuột gài bẫy.

“Các ngươi không phải Âm thần Âm ti, chỉ có Âm thần mới có tư cách thẩm phán ta, các ngươi chính là đang phá hoại trật tự Luân hồi!”

“Hồ tộc nhất định sẽ không buông tha cho các ngươi!”

“Các ngươi sẽ gặp báo ứng!”

“Thẩm phán không có hiệu lực!”

“....”

Trong cơn tuyệt vọng, Hồ tiên điên cuồng gào thét, vừa uy hiếp vừa la lối om sòm.

“Ba!”

Ngay sau đó, một cái móng vuốt màu trắng đã hung hăng chộp lấy Hồ tiên.

Trực tiếp quăng nó vào cánh cửa Địa ngục ngay phía sau Nghiệt kính đài.

Bình Luận (0)
Comment