Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 42 - Chương 42 - Số Lượng Là Vua

Chương 42 - Số lượng là vua
Chương 42 - Số lượng là vua

Tần Hà cẩn thận cất kỹ đao khắc, phủi phủitay, rất hài lòng với tốc độ của mình.

Nam nhân nhanh nhất trên thế giới!

Chỉ hỏi ngươi có sợ hay không?

Đinh trấn thi làm tại chỗ, chuyên trị đủ loại không phục.

Không muốn tôn trọng, vậy thì không được, tất cả mọi người đều là có mặt mũi, nhất thiết phải cần thể diện.

Tần Hà thưởng thức tác phẩm của mình một chút, khom lưng bắt lấy một thanh trường mâu, chống mị thi lên.

Hình dung như thế nào đây, xiên nướng?

Tình huống này cũng không có lý gì mà chỉnh lý ngay ngắn, trực tiếp đặt vào lò nhóm lửa.

Bắt đầu đốt xác.

Trong ánh lửa rừng rực, mị thi coi như là đã hoàn toàn không thể động đậy.

Mười tám loại binh khí, đừng nói thân thể con người nhỏ bé như vậy, dù là con trâu cũng không đỡ được a.

Tần Hà quan sát thấy, tốc độ đốt cháy của bộ mị thi này càng chậm hơn, chậm đến mức khiến cho người ta giận sôi.

Thời gian đốt được gần nửa nén hương, mới đốt đi lông tóc, làn da chỉ hơi hơi phiếm đen, quả nhiên là biến thái.

Im lặng lắc đầu, Tần Hà chỉ có thể từ từ mà đợi.

Thuận tiện bổ sung lại bùa trấn thi đã bốc cháy, trước mỗi lần đốt xác, Tần Hà đều bóc bùa trấn thi trên trán thi thể ra, chút ít có còn hơn không, dù sao có đinh trấn thi ở đây, thứ này cũng không có tác dụng gì.

Nhưng Tần Hà không có chọn ở lại thiêu thi đường chờ đợi đốt xong, mà là lại thi triển Súc thân công lần nữa chuồn ra cửa đá, trở về gian tù giam.

Bất cứ lúc nào Xưởng Vệ trực ban cũng có thể tuần sát đến chỗ tù giam, mấy tên thợ thiêu thi cũng có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, hơn nữa địa hoả tự cháy, thi thể ngoan ngoãn, cũng không cần tự mình trông coi.

Trong nhà giam, năm tên thợ thiêu thi nằm ngáy o o, ngay cả tư thế cũng không thay đổi, hiển nhiên là đã cực kỳ mệt mỏi.

Tần Hà đi vào, mọi chuyện xảy ra nói ra thì dài, nhưng trên thực tế cũng chỉ mới gần nửa canh giờ.

Cũng may là đi ra ngoài nhanh, còn không phải sao, Tần Hà vừa nằm xuống không bao lâu, một nhóm Xưởng Vệ đã đến bên ngoài gian ngục giam.

Người dẫn đầu mắt to mày rậm, mặt chữ quốc lạnh lùng u ám, quan sát sáu người đang khò khò ngủ say trong lao một chút, lại nhìn bốn phía một chút, kiểm tra cửa đá, không phát hiện bất cứ dị thường nào, lúc này mới rời đi.

Người kia là ai?

Thường Ôn, Thương Bách Hộ.

Nhắc đến người này cũng là cẩn thận tử tế, dẫn sáu tên thợ thiêu thi Tần Hà đi vào, không có chuyện gì còn dẫn người sang đây nhìn thử.

Vương triều Đại Lê lớn như vậy, cũng không phải tất cả mọi người đều là hạng giá áo túi cơm, cũng không phải tất cả mọi người là kẻ ngồi không ăn bám.

Quan lại tài cán, lương tướng trung thành, Đại Lê chưa từng thiếu.

Nó thiếu chính là phát hiện ra năng lực của bọn họ, là giỏi dùng năng lực của bọn họ.

Thường Ôn mang theo thủ hạ tuần sát một vòng chiếu ngục, lên đến mặt đất, đón lấy ánh nắng ban trưa, bỗng nhiên cảm thấy ánh nắng này giống như đã mất đi nhiệt độ, cũng không biết là trời lạnh, hay là lòng người đang lạnh giá.

Đại Lê mênh mông, lại phải dựa vào dân chúng thay mạng để duy trì mặt mũi dối trá.

Xương sắt Phi Ngư còn tồn lại mấy phần?

Nếu người nọ ở đây, chắc hẳn không đến mức này a?

Đáng tiếc, hắn ta đã bị giáng chức đi tái ngoại, cả ngày làm bạn với cái nghèo nàn.

(Tái ngoại: Phía bắc Trường Thành)

Đứng một hồi lâu, Thường Ôn lệnh cho thủ hạ bảo vệ tốt cổng lớn, thay lại thường phục rời khỏi chiếu ngục, rẽ trái rẽ phải đi đến một tiệm điểm tâm nhỏ nơi hẻo lánh.

Chưởng quỹ tiệm điểm tâm khuôn mặt tươi cười đón khách, nói: “Khách quan muốn gọi gì?”

“Bánh quế.” Thường Ôn mặt không biểu tình.

“Có, Tô Châu vừa mới đưa tới, cực kỳ xốp giòn ngọt, khách quan nếm thử?”

“Không cần ngọt, muốn đắng.”

“Khách quan nói đùa, nào có bánh hoa quế làm thành đắng?”

“Nếu là hoa quế quanh năm ẩn trong bóng tối, nó chính là đắng.”

Nụ cười trên mặt chưởng quỹ dần dần thu lại, nhìn hai bên một chút, hỏi: “Đại nhân có gì phân phó?”

“Tin mật, trên viết.”

Tay Thường Ôn chuyển một cái, trong ống tay áo rơi ra một tờ giấy gấp thành hình cái thuyền.

Chưởng quỹ tay vỗ nhẹ một cái, mẩu giấy đã biến mất không thấy, cười to nói: “Vâng, bánh quế thượng hạng hai gói, vừa ngọt vừa giòn, khách quan ngài nhận lấy, ăn ngon lại đến.”

....

Ngay lúc đó, trên triều đình, một trận chinh phạt sắc bén đã thổi lên kèn lệnh.

Định Lỗ tàn sát một đêm, làn sóng còn dư lại dưới sự gia trì mạnh mẽ của các phương, mãnh liệt vỗ về phía tảng đá ngầm bên bờ.

Tấu chương vạch tội giống như là bông tuyết, bay về phía ngự án.

Thông chính sứ thành Tư Vương Thành Chương vạch tội Trấn phủ sứ Phủ ti trấn Bắc Hứa Hiển Thuần không tận lực diệt Địch Lỗ, bỏ bê phòng thủ.

Đô ngự sử Đô sát viện Giả Thành Ninh vạch tội Trấn phủ sứ Phủ ti trấn Bắc Hứa Hiển Thuần ăn hối lộ trái phép, ngầm thông đồng với Địch quốc.

Bốn người Tả, Hữu Tự thừa, Tả, Hữu Tự khanh Đại Lý Tự liên danh thượng tấu, vạch tội Trấn phủ sứ Phủ ti trấn Bắc Hứa Hiển Thuần bỏ bê cương vị, không có quốc uy.

Bảy người Hàn Lâm Viện vạch tội Hứa Hiển Thuần ngồi không ăn bám, lấy quyền mưu tư.

Mười ba người Quốc Tử Giám liên danh vạch tội Hứa Hiển Thuần không hết mình diệt Lỗ.

Còn có Binh bộ, Hình bộ, Hộ bộ, Lễ bộ, tất cả hai mươi bảy người, hoặc là liên danh, hoặc là đơn độc thượng tấu.

Mà đây chỉ là trung ương, tấu chương địa phương còn đang trên đường cưỡi ngựa chạy tới.

Nhưng có một hiện tượng đó là, những tấu chương này không có một viên đại quan nào trên tam phẩm, đa phần là vài tên quan nhỏ ngũ phẩm đến thất phẩm, lại đầu mâu nhất trí, Trấn phủ sứ Phủ ti trấn Bắc, Hứa Hiển Thuần.

Dưới trướng Cửu Thiên Tuế Nguỵ Vương, văn có ngũ hổ (5 con hổ), võ có ngũ bưu (5 con báo), còn có thập cẩu (10 con chó), Thập hài nhi (10 đứa bé), tứ thập tôn (40 đứa cháu).

Hứa Hiển Thuần Trấn phủ sứ Phủ ti trấn Bắc này, chính là đứng đầu năm bưu, là nhân vật mấu chốt chấp chưởng Phi Ngư Vệ của Ngụy Trung Lương.

Hai quân giao đấu, tiên phong thăm dò, vua không thấy vua.

.....

Trở lại ngục giam.

Tranh tranh đấu đấu bên ngoài Tần Hà không hề hay biết, đang híp mắt, nhếch miệng hắc hắc hắc hắc bật cười.

Người không biết còn tưởng rằng hắn đang nằm mơ cưới mỹ kiều nương đấy.

Bên trong thiêu thi đường, hai mươi tám bộ thi thể đại hung đã lần lượt đốt xong.

Rối bóng biểu diễn đó là nhìn không kịp, phần thưởng một cái rồi lại đến một cái, mặc dù phẩm chất đã bị tận đè thấp hết mức, nhưng số lượng nhiều a.

Thỉnh thoảng chỉ thấy tay hắn hơi đảo một cái, một quả trái cây sức mạnh bị ném vào trong miệng.

Chẹp chẹp nuốt xuống, tiếp đó lại nghe thấy tiếng cơ thể hắn đôm đốp kêu vang, gân xương da thịt được tái tạo, sức mạnh lại tăng thêm.

Một lát sau, tay vừa lật, một viên Tẩy tuỷ đan, nhìn một chút, cất vào trong ngực.

Lại một lát nữa, tay vừa lật, một viên Kim sang hoàn, lại hơi đảo, quả trái cây sức mạnh thứ hai.

Đây đều là những thứ có thể nhìn thấy, nội kình, đạo hạnh cùng ban thưởng kỹ năng không thể nhìn thấy thì càng nhiều.

Không hổ là các hung thi từ các tỉnh tập hợp đến, hoặc là đại hung, hoặc là biến dị, hoặc là thân phận của thi thể đặc thù.

Dù là phần thưởng đã bị áp chế rất nhiều, nhưng vẫn cho rất nhiều đồ tốt.

Thuật nghịch nước: Học tập thuật này, ngài có thể giống như giao long trong nước, dạo Long môn đùa thuỷ triều không thành vấn đề.

Thuật leo núi: Học tập thuật này, ngài leo núi như giẫm trên đất bằng.

Thuật lấy hơi: Học tập thuật này, lỗ chân lông trên khắp toàn thân ngài có thể hô hấp thay thế, tránh được hơi sương nước độc.

Thuật đồ nướng: Học tập thuật này, ngài sẽ học được tinh tuý của đồ nướng, kỹ nghệ độc nhất vô nhị.

Thuật thuần chim: Học tập thuật này, thuần dưỡng chim quý trong lòng dễ như lấy đồ trong túi.

Thuật lộn ngược: Học tập thuật này, ngài có thể lộn ngược liên tục mười tám lần.

Ba mươi sáu thức trấn linh: Học tập pháp này, ngài sẽ tập được ba mươi sáu thức trấn linh đại pháp, vươn tay có thể bắt lấy yêu ma quỷ quái.

Thời gian chừng bốn canh giờ, phần thưởng lục tục lục tục vào chỗ.

Nói như thế nào đây, phẩm chất của kỹ năng vẫn hơi thấp, nhưng số lượng là vua, mà vẫn có một phần thưởng rất không tồi, chình là cái ba mươi sáu thức trấn linh cuối cùng kia, chuyên trấn hết thảy linh thể, có thuật, có kỹ, thậm chí còn có trận pháp, thâm sâu khó dò.

Thuật nghịch nước cùng thuật lấy hơi nói riêng thì rất bình thường, nhưng kết hợp lại thì rất lợi hại, Đại Vận Hà gần ngay gang tấc, sớm muộn thì cũng cần dùng đến.

Thuật đồ nướng có thể cải thiện sinh hoạt, đối với kẻ ăn hàng như Tần Hà mà nói thì cũng tương đối tốt.

Thuật leo núi, thuật thuần chim cùng thuật lộn ngược lại hơi gân gà.

Thuật leo núi không phải vách núi treo leo không dùng được, nhưng vùng xung quanh kinh thành đều bằng phẳng, vài ngọn đồi coi như là núi, thuật thuần chim thì Tần Hà không có hứng thú, còn thuật lộn ngược, đơn thuần là góp cho đủ số.

Nhưng mọi loại kỹ năng, dù là gì thì cũng kiếm lời, ai biết trước sau này sẽ có chuyện gì xảy ra chứ

Vẫn câu nói kia, đa tài không sợ thiệt.

Ngoại trừ thuật pháp, kỹ năng, nội kình tất cả cho bốn mươi năm, đạo hạnh cho ba mươi tám năm.

Tổng cộng, trước mắt Tần Hà đã nắm giữ hơn 120 năm nội kình, tròn hai hoa giáp, đạo hạnh cũng đã hơn trăm.

Cấp bậc thực lực đạt đến mức độ nào, chính Tần Hà cũng không rõ, con đường tu luyện của thế giới này quá nhiều, giữa hai bên cũng không đối xứng, lại đều có dài ngắn, một hai câu nói không rõ được.

Tất cả vật thật cho ba quả trái cây sức mạnh, hai viên Kim sang hoàn, một viên Tẩy tuỷ đan, một con búp bê may mắn, một con búp bê nguyền rủa.

Ba cái trước thì đều đã gặp, không nói nhiều, còn hai cái sau thì có chút thú vị.

Búp bê nguyền rủa: Búp bê đến từ Thâm Uyên, do Pháp sư số mệnh chế tạo, người bị trúng chú, sẽ phải nhận lấy sự nguyền rủa của Thần linh vận mệnh, xui xẻo bảy ngày.

Búp bê may mắn: Búp bê đến từ Thâm Uyên, do Pháp sư số mệnh chế tạo, đặt ở cạnh người, sẽ có thể nhận được Thần linh vận mệnh chúc phúc, thế mạng một lần.

Thời điểm Tần Hà nhìn thấy hai thứ đồ này, thiếu chút nữa cười ra tiếng, vật phẩm đến từ Thâm Uyên, quả nhiên chưa bao giờ khiến người ta thất vọng.

Búp bê may mắn có thể thế mạng một lần, tương đương với có thêm một cái mạng, búp bê nguyền rủa cũng rất thần kỳ, chỉ cần viết tên cùng ngày sinh tháng đẻ lên lưng búp bê là đã có thể thi triển chú thuật.

Mặc dù không rõ đến cùng xui xẻo đến mức nào, nhưng suy nghĩ về phong cách của Thâm Uyên một chút, tất nhiên sẽ rất phê.

Nói tóm lại, búp bê may mắn này là thứ tốt nhất trong hai mươi tám phần thưởng.

Mà những thứ này, còn chưa tính xong.

Bởi vì còn có hai bộ thi thể lôi ra từ trong quan tài còn chưa đốt xong đâu.

Bình Luận (0)
Comment