Một trước một sau cộng thêm thời gian đốt xác, khoảng chừng năm canh giờ trôi qua.
Xưởng Vệ chiếu ngục đã đến giờ đổi phiên trực, tuần tra cũng thường xuyên hơn, Tần Hà không thể lại tiến vào thiêu thi đường lần nữa.
Nhưng mà hắn cũng không muốn đi, trước đây một ngày đốt ba năm bộ vẫn không thấy gì, bây giờ đột nhiên đốt hai mươi tám bộ, cảm giác mệt mỏi từ trong tinh thần khiến cho hắn phải ngáp liên tục, trở nên có vẻ ủ rũ xuống.
Rối bóng biểu diễn ở trong đầu, chính là tiêu hao tinh thần, lại tiếp tục đốt nữa sẽ phải xảy ra vấn đề, không cần thiết phải mạo hiểm.
Huống hồ những thi thể còn lại cơ bản đều là kinh thành bản địa, không có gì đặc biệt lắm.
Thế là mê mê man man, Tần Hà đã ngủ thiếp đi, vẫn là cái kiểu ngủ trầm như chết kia, tiếng ngáy vang vang.
Lại tầm một canh giờ trôi qua, đám quan thiêu thi về nghỉ ngơi một cái ban ngày đã bắt đầu lục tục đi đến cửa đá.
Thiêu thi đường có quy củ, bắt buộc phải có hai mươi người trở lên, cùng với hai tên quan thiêu thi năm đồng tiền hoặc một tên quan thiêu thi sáu đồng tiền mới có thể mở ra cửa đá.
Đây chính là phòng ngừa việc thi thể bật xác, vội vàng không kịp chuẩn bị sẽ gây ra nhiễu loạn.
Bảy, tám tên quan thiêu thi đến trước rảnh rỗi nhàm chán, liền đi đến bên ngoài gian ngục giam “xem khỉ”.
Nguỵ Vũ cũng ở đó, trong tay xách một lồng bánh bao.
“Cạch cạch cạch......”
Nguỵ Vũ đập mạnh cửa, lớn tiếng nói: “Đứng lên ăn cơm, một lát nữa bắt đầu làm việc.”
Năm tên thợ thiêu thi có người đã tỉnh, có người chưa tỉnh cũng bị đánh thức.
Ngoại trừ Tần Hà.
Tiếng ngáy khò khè kia xem như không nể mặt mũi.
Nguỵ Vũ hơi khó chịu, tên gia hoả này làm việc thì độc lập hành động, ngủ ngủ cái gì nữa, đã qua sáu canh giờ, dù cực kỳ buồn ngủ cũng nên tỉnh rồi a.
“Hắn là lò hỏa táng nào?” Nguỵ Vũ mặt đen hỏi.
Mấy tên thợ thiêu thi anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng là Đào Đại Dũng cả gan trả lời: “Thưa... thưa quan gia, hắn tên Tần Hà, là lò hỏa táng thành Đông.”
“Mau làm cho hắn tỉnh lại.”
“Vâng, quan gia.”
Mấy tên thợ thiêu thi vội vàng chạy đến bên cạnh Tần Hà, vừa đẩy lại vừa vỗ vỗ mặt, cuối cùng cũng đánh thức được Tần Hà dậy.
Vẻ mặt Tần Hà còn chưa tỉnh ngủ, trên mặt đè ra ngấn, khoé miệng còn vương lại nước bọt.
Cái này thật sự không phải là giả vờ.
“Chào quan gia.”
Sau khi tỉnh dậy, Tần Hà nhếch miệng cười đầy vẻ ngu ngơ.
“Mau ăn chút đồ ăn, lập tức sẽ phải bắt đầu làm việc.”
Cơn giận của Nguỵ Vũ tiêu bớt một nửa, mở khoá rồi đem lồng bánh bao đặt xuống đất.
Không cần phải nói, mấy tên thợ thiêu thi lại giống như chó vồ mồi, gặm ăn như hổ đói.
Tần Hà đợi bọn họ đều đã lấy, cũng đi qua cầm lấy hai cái bánh bao.
Cắn một miếng mới phát hiện, bữa cơm trước khi làm việc lại còn được nâng cao, là bánh bao nhân rau có thêm thịt bằm.
Cái thứ này, bên ngoài dùng tiền cũng khó mua được.
Tần Hà vội vàng lại lấy thêm hai cái, lại giấu vào ngực mấy cái.
Cửa không khoá, Tần Hà dứt khoát ra khỏi gian ngục, ngồi xổm ở một góc tường, vừa gặm bánh vừa chuẩn bị đợi xem kịch.
Bởi vì hắn rất tò mò, khi những tên quan thiêu thi này mở ra cửa đá, nha, phát hiện ra thi thể đều đã biến mất, thì sẽ có phản ứng gì.
Tần Hà chính là thích xem kịch vui.
Sau khi ăn ba cái bánh bao xuống bụng, hai mươi tên quan thiêu thi đã đủ, cửa đá ùng ùng mở ra.
Một luồng hơi nóng phả vào mặt, đám quan thiêu thi đột nhiên biến sắc.
Tần Hà một hơi mở ra ba mươi nắp lửa, một ngày không đóng lại, không nóng mới là lạ.
Toàn bộ hiện trường phòng thiêu thi, loạn y như trước khi đi không được thu dọn.
Càng khiến cho người ta thêm sợ hại chính là, tất cả phòng thi thể ánh lửa sáng rõ, mà bàn thanh lý thi thể lại rỗng tuếch, nắp của hai cái quan tài ở chính giữa đã rơi qua một bên, đã bị mở ra.
“Thi thể bất ngờ làm phản, bày trận!”
Ngay trong đám người, một tên quan thiêu thi sáu đồng tiền kinh sợ hô to, vội vàng rút ra bội kiếm mang theo bên mình.
Đám quan thiêu thi rùng mình, dồn dập luống cuống tay chân lấy ra vũ khí.
Người có kinh nghiệm thì gào to: “Cảnh báo, cảnh báo!”
“Đương đương đương....”
Nguỵ Vũ phản ứng nhanh nhất, vội vàng chạy đến bên cạnh cửa đá, gõ chiêng đồng báo hiệu.
Tiếng cảnh báo dọc theo hành lang âm trầm, truyền khắp toàn bộ chiếu ngục.
Nhất thời phong vân biến động, rất nhiều Văn cảnh Phi Ngư Vệ Xưởng Vệ vội vàng dũng mãnh lao đến thiêu thi đường.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Một tiếng rống to từ phía sau truyền đến.
Đám quan thiêu thi nhìn lại, lập tức cảm thấy như tìm được người đáng tin cậy.
Nguỵ Vũ càng là mừng rỡ, hô to một tiếng: “Sư phụ.”
Chính là quan thiêu thi độc nhãn bảy đồng tiền, cũng là Thiên hộ chủ quản của thiêu thi đường, Đồ Bách Thú.
Đám quan thiêu thi tới tấp tránh ra, Đồ Bách Thú bước nhanh lên phía trước, một thân sát khí nhiễu cương phong nổi lên bốn phía, giống như thực chất hoá.
Cảnh tượng này khiến đôi mắt Tần Hà hơi hơi sáng lên.
Không hổ là đại lão thiêu thi đường, bản lĩnh khác thì không rõ, nhưng chỉ nhìn một thân sát khí, đứng ở đó, phần lớn hung thi đã không thể động đậy.
Sát khí cũng là một loại pháp môn tu luyện, lại trời sinh đã có tác dụng trấn thi kỳ diệu.
Ảo diệu trong đó, Tần Hà cũng không rõ.
“Thiên hộ đại nhân, gần như những thi thể từ tỉnh khác đến đều không thấy, quan tài trấn thi đã bị mở ra, nhưng không thấy bật xác.” Một tên quan thiêu thi sáu đồng tiền vội vàng báo lại.
Độc nhãn của Đồ Bách Thú loé ra tia sáng, liếc nhìn nội đường thiêu thi đường, tầm mắt dừng lại trên đèn nhiếp phách đang xoay tròn một chút, chầm chậm bước vào bên trong.
Đám quan thiêu thi nắm thật chặt các loại vũ khí trên tay, nhắm mắt theo đuôi.
Đi vào thiêu thi đường, mọi người mới coi như xem rõ ràng hình hình cụ thể.
Tất cả nắp lửa bên trong phòng thiêu thi đều mở ra, mà trong lò đốt xác, là từng bộ thi thể đang chìm trong ngọn lửa cháy bừng bừng.
Đa số đã đốt thành tro tàn, chỉ có hai bộ còn chưa đốt xong.
Mà một bộ trong đó, có thể xưng là kỳ quan.
Mười tám loại binh khí lấy đủ loại dáng vẻ đâm vào thi thể, nhìn thoáng qua giống như là một con nhím nướng. Thi thể nằm ở trên đài đốt thi, mông vểnh lên thật cao, một thanh Lang nha bổng vô cùng hung tàn đâm sâu vào hơn nửa đoạn.
Tất cả mọi người đều cảm thấy đoá hoa nào đó thít chặt từng đợt.
Hung tàn!
Quá hung tàn!
Đến cùng là bộ thi thể này đã trải qua cái gì?
Toàn trường lặng ngắt như tờ, hoàn toàn không rõ đây là chuyện gì xảy ra.
Ngay cả khuôn mặt dữ tợn của Đồ Bách Thú cùng không ngừng giật giật, đốt xác bao mươi năm, hắn ta chưa từng thấy tình cảnh nào như thế này.
Rất lâu sau, bọn họ mới ý thức được một sự thật.
Ba mươi bộ thi thể xếp hạng đầu còn sót lại của thiêu thi đường, toàn bộ đã vào lò, hai mươi tám bộ đã đốt xong, còn có hai bộ vẫn còn đang đốt.
Sự rung động này không gì sánh kịp, đặc biệt là bộ mị thi không rõ nguyên do bị giày vò thê thảm trước mắt này, đó là cương thi biến dị mà nửa năm trước, Phi Ngư Vệ liên thủ với Lăng Vân Quan, Kim Quang Tự, tập hợp hơn mười vị cao thủ của ba bên: Quan phủ, Đạo môn, Phật môn, mới cùng nhau trấn áp rồi nhốt vào trong quan tài trấn thi.
Đưa vào nơi này, sau khi trải qua giám định, không có cách nào đốt ngay lập tức, chỉ có thể sử dụng đèn nhiếp phách để mài dần, đợi đến một mức độ nhất định thì mới có thể đốt đi.
Lại không ngờ rằng, cũng đã bị đốt đi.
Thi thể đã đốt, không có khả năng lại bật xác, đốt hết chỉ là vấn đề thời gian.
“Nơi này của chúng ta, đã có cao nhân tới a.”
Rất lâu sau, Đồ Bách Thú nói một câu, trong giọng nói lộ ra sự rung động cùng với sự kính nể.
Người khác không nhìn ra một vài chi tiết, hắn ta lại thấy.
Mười tám loại binh khí cắm trên mị thi, chữ khắc trên đó chính là “Tường Thuỵ phù lục”.
Binh khí là của thiêu thi đường, như vậy chữ ở trên đó là khắc ở ngay đây, mà “Tường Thuỵ phù lục”, chưa nói đến kỹ năng khắc hoạ, thể chữ khắc lên cũng đã thất truyền mấy trăm năm.
Đèn nhiếp hồn không bị phá hỏng, rõ ràng những thi thể này không có bật xác, nắp quan tài cũng là nạy mở từ bên ngoài.
Một vị cao nhân thần bí đã tiến vào nơi đây, chém xích mở ra quan tài, tại chỗ khắc chữ, một hơi đốt đi ba mươi bộ thi thể.
Thủ đoạn bạo lực, đẳng cấp cực cao.