Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 423 - Chương 423 - Tân Hoàng Lên Ngôi

Chương 423 - Tân Hoàng lên ngôi
Chương 423 - Tân Hoàng lên ngôi

Lần này vừa rơi xuống nước, chuyện lớn không hay rồi.

Hoàng Nhi Gia hút sữa độc mười mấy năm, cơ thể đã suy tàn từ lâu.

Lúc này lại bị sặc nước hồ, đến thời điểm được vớt lên thì đã run rẩy nói không nên lời.

Đã thế lại còn có một cơn gió lạnh không biết từ đâu đến bất ngờ thổi qua.

Xong con bê, nấc một cái, đi rồi.

Ngụy Trung Lương nhận được tin tức, ngay tức thì cảm thấy như năm tia sét bổ thẳng xuống đầu.

Cả người đều ngơ ngẩn.

Nếu như nói ở trên thế giới này, ai là người mong Hoàng Nhi Gia sống lâu trăm tuổi nhất.

Đó nhất định là Ngụy Trung Lương.

Với tư cách là một tên thái giám, nguồn gốc tất cả mọi quyền hạn của ông ta, đều là dựa vào hoàng quyền chứng thực.

Rời khỏi sau lưng Hoàng Nhi Gia, Ngụy Trung Lương chính là một con phượng hoàng trụi lông, chẳng phải cái thá gì cả.

Ngụy Trung Lương vừa lăn vừa bò chạy đến bên hồ, lúc ấy liền khóc.

Là thực sự khóc, người đã bước một chân xuống mồ, lại khóc y như một đứa trẻ, thậm chí còn chảy nước mũi thổi thành bong bóng.

Qua hồi lâu sau, cuối cùng vẫn là thủ hạ tâm phúc nhắc nhở ông ta, phải sớm tính toán hậu sự.

Chỗ dựa không còn, quyền thế, địa vị, thậm chí ngay cả tính mạng cũng không thể giữ được.

Từ xưa đến nay luôn là một triều thiên thử một triều thần, huống chi là thái giám bên cạnh người.

Lúc này Ngụy Trung Lương mới phản ứng lại, lập tức sai người phong cấm cửa cung, chỉ cho phép vào không cho phép đi ra, tiếp đó cấp tốc gọi tham mưu tâm phúc vào cung bàn bạc đối sách.

Nhưng vừa bàn bạc đã phát hiện, muốn tiếp tục duy trì được quyền thế và địa vị, thì phải lập một vị Hoàng đế “nghe lời”.

Lựa chọn tốt nhất là lập một Hoàng đế nhỏ tuổi, dễ dàng độc quyền triều chính.

Nhưng vấn đề là, Hoàng Nhi Gia tuyệt tự, một người con cũng không lưu lại.

Vậy chỉ có thể chọn trong các huynh đệ.

Vấn đề lại tới, huynh đệ Hoàng Nhi Gia cũng chỉ còn có duy nhất một người, chính là Tín Vương đã trưởng thành.

Ngày thường Tín Vương luôn sống ẩn dật, chăm chỉ đọc sách, có danh tiếng rất tốt trong triều chính, muốn nắm được hắn ta trong lòng bàn tay.

Ngụy Trung Lương không có lòng tin.

Đương nhiên, đây không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là đảng Đông Lâm trên triều đình.

Nếu Ngụy Trung Lương dám có âm mưu muốn lập dòng phụ Hoàng tộc lên kế vị, chưa nói đến chuyện này khó như lên trời, dù có thành công, đảng Đông Lâm nhất định cũng sẽ không công nhận.

Hơn nữa Tín Vương này thường có tiếng tốt không có tiếng xấu, cho nên càng không thể tìm thấy lý do để phản đối hắn ta kế vị.

Phi Ngư Vệ cũng không thuộc sự quản lý của mình.

Chỉ dựa vào những người bên cạnh mình này, muốn lật mây đổi mưa? Ngụy Trung Lương chỉ cảm thấy cả da đầu mình tê dại, chuyện này không khác gì với việc tự đi tìm cái chết cả.

Ngụy Trung Lương hối hận phát điên, nếu biết trước như thế đã ngăn cản cái mụ yêu phụ “Khách Thị” kia rồi.

Toàn thân trên dưới đều là độc, hại Hoàng Nhi Gia tuyệt tự không nói, còn yểu mệnh.

Giờ thì hay rồi, Hoàng Nhi Gia đang vào tuổi thanh niên trai tráng đã ra đi ngay trước mặt mình.

Xong con bê rồi!

Ngay vào lúc Ngụy Trung Lương đang căng thẳng nóng ruột như bị lửa đốt, một chuyện càng tồi tệ hơn đã xảy ra.

Qua ngày hôm sau, không biết đảng Đông Lâm lấy được tin tức từ đâu, tất cả đồng loạt chạy đến tụ tập trước cửa cung, yêu cầu gặp mặt Hoàng Nhi Gia, ngôn ngữ thỉ thẳng Ngụy Trung Lương giấu giếm tin tức, muốn mưu đồ bất chính.

Trong Cung nội thì Trương Hoàng Hậu mạnh mẽ xông vào Noãn các, ôm thi thể Hoàng Nhi Gia khóc lóc như đứt ruột đứt gan.

Việc đến nước này, đã mất đại thế.

Ngụy Trung Lương dù có muốn dối gạt cũng không thể dối gạt được nữa.

Như vậy, nếu đã không thể lập ra Hoàng đế khác, vậy thì phải nhanh chóng ủng hộ nâng đỡ tân Hoàng lên ngôi.

Từ xưa đến nay, tòng long cũng là một công lớn.

Dù sao thì mình cũng không có mâu thuẫn gì với Tín Vương, ngày thường song phương cũng không có trường hợp nào có thể giao lưu hay tụ hội gì, có lẽ chuyện này còn có cơ hội xoay chuyển cũng chưa biết chừng. Không do dự nữa, đám người Ngụy Trung Lương chia nhau ra làm việc, một bên dựng lên linh đường, một bên thỉnh ý chỉ Trương Hoàng Hậu, tiếp đó chạy đến Tín Vương phủ, mời Tín Vương vào cung.

Bên phía Ngụy Trung Lương vừa đưa ra quyết định, Đông Lâm lập tức căm hận mình chậm một bước, bị Ngụy Trung Lương đoạt trước.

Kết quả là, Tín Vương chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra đã bị Ngụy Trung Lương cùng bách quan vây quanh, đầu tiên đi đến trước linh đường cáo tế Hoàng huynh, tiếp đó khoác lên Long bào ngồi xuống ngai vàng.

Bách quan quỳ xuống, đồng thanh hô to vạn tuế!

Đợi đến sau khi mai táng “Hoàng huynh”, Tín Vương chính thức đăng cơ lên ngôi Hoàng đế, thay đổi niên hiệu thành Sùng Chính.

Cứ như vậy, vương triều Đại Lê dưới thời buổi gió cuốn mưa tuôn, hoàn thành chuyển giao hoàng quyền.

.....

Đối với dân chúng bình dân tới nói.

Bọn họ không phát hiện ra mạch nước ngầm khi chuyển giao Hoàng vị, chỉ biết một đám thái giám cùng bách quan đồng loạt đi đến Tín Vương phủ, sau đó không bao lâu đã dán bố cáo Tân Hoàng lên ngôi.

Khó tránh khỏi sẽ có một vài lời đồn đại sinh ra, nhưng đó cũng chỉ là một đề tài nói chuyện trà dư tửu hậu.

Trăm ngàn năm qua, thực ra người nào làm Hoàng đế thì dân chúng cũng không quan tâm lắm.

Dù sao thì kẻ ăn đất vẫn phải tiếp tục ăn đất, kẻ ăn thịt vẫn tiếp tục được ăn thịt.

Chẳng qua là người trên ngai vàng đổi sang dáng vẻ khác mà thôi, chẳng ảnh hưởng chút nào.

Kẻ thật lòng vui mừng nhất, chắc là cũng chỉ có những phạm nhân đang bị giam giữ trong lao ngục.

Tân Hoàng lên ngôi, đại xá thiên hạ.

Chỉ cần không phạm tội nghiêm trọng, tất cả đều được thả về nhà.

Ngay cả Phi Ngư Vệ cũng thả một nhóm người tượng trưng.

Bình Luận (0)
Comment