Cái này gọi là núi không cần cao, có tiên ắt sẽ có tên.
Nước không cần sâu, có rồng ắt sẽ linh thiêng.
Bến tàu Kinh thành có ẩn giấu một vị Thanh Ngưu Đại Tiên, nơi này liền trở này địa linh nhân kiệt.
Dân chúng cũng xem như có được một con đường sống.
Nhưng dân chúng ở Thiểm Cam xa xôi, lại không được may mắn như vậy.
Cuộc phản loạn ở Thiểm Cam ngày càng trở nên nghiêm trọng, từ sau khi đánh hạ được năm huyện Thạch Lâu, Ninh Hương, Tắc Sơn, Văn Hỉ, Hà Giản, Sấm quân đã tỏa ra tứ phía, đánh đâu thắng đó.
Đại quân nhân lúc Hoàng Hà cạn nước, dễ dàng đột phá thiên tuyến Hoàng Hà, đánh vào đất Tấn, liên tiếp hạ được Bồ Châu, Đại Ninh, Dương thành.
Bọn chúng vẫn duy trì truyền thống lưu chiến tứ phương, mười vạn đại quân kéo theo mấy chục vạn dân chúng, đội ngũ hành quân trùng trùng điệp điệp, những nơi đội quân đi qua, cái gì có thể ăn đều bị ăn sạch, thậm chí cả vỏ cây cũng không còn.
Tiếp đó lại cuốn thêm càng nhiều dân chúng không có thức ăn, tiếp tục tràn đến nơi khác.
Thế như châu chấu, người như quỷ đói.
Quan quân đánh đâu thua đó, liên tiếp tháo chạy.
Triều đình chấn động, vội vã gọi Trấn quốc tướng quân Tào Văn Chiếu lĩnh ba ngàn tinh kỵ nhập quan để bình định.
Không thể không nói, biên quân đúng là biên quân.
Ở trước mặt Địch Lỗ thì có vẻ yếu kém, nhưng đặt ở trước mặt Sấm quân, lại tựa như là thần binh từ trên trời giáng xuống.
Tào Văn Chiếu tiến nhanh trong đêm, vừa tiến vào đất Tấn chính là hai trận chiến thắng.
Trận thứ nhất lấy hai ngàn kỵ binh phá tan hai quân doanh của Sấm quân, chém đầu hơn hai vạn người.
Trận thứ hai thừa thắng xông lên, lấy ba ngàn kỵ binh xông phá ba doanh Sấm quân, chém đầu hơn ba vạn.
Nếu so sánh về trình độ tổ chức cuộc chiến loạn thì Sấm quân rõ ràng cao hơn Liên giáo một bậc, thanh thế Sấm loạn to lớn hơn rất nhiều, nhưng so về chiến lực thì rõ ràng lại kém hơn rất nhiều.
Chư công triều đình nhận được tin chiến thắng, cuối cùng cũng thở phào một hơi, tạm thời Đại Lê vẫn chưa tận được.
Thế là ban ngày bọn họ rưng rưng nhận lấy lương thực và tiền lương quân mà Ngụy Thiên Tuế móc từ Giang Nam tới, bổ sung một chút vào quốc khố lại bắt đầu có chuột chạy.
Buổi tối thì đến các thanh lâu viện quán lớn, thổi thổi tiêu, lắc lắc hông, nhảy nhảy múa, khách quý chật nhà, thuận tiện thương lượng xem làm như thế nào để vét được từ Ngụy Thiên Tuế một khoản, tố cáo ông ta sưu cao thuế nặng, moi móc không giới hạn ở Giang Nam.
Tấu chương bay đến ngự tiền, Ngụy Thiên Tuế vừa xem xét, lập tức tức giận đến lệch mũi.
Cái đám người vương bát đản các ngươi, ngày nào cũng chi, hồ, giả, dã, không hề bận tâm đến trước đại chiến thì binh tướng ăn cái gì uống cái gì, muốn khai chiến đúng không?
Bản công công thánh quyến chính vinh, còn sợ các ngươi hay sao?
Ông ta không chút do dự lập tức đáp lễ, sai người lấy một mồi lửa đốt “thư viện Đông Lâm” thành một bãi đất trống.
Thư viện Đông Lâm là nơi như thế nào?
Phật môn có Linh Sơn, Đạo môn có Côn Luân.
Đó là thánh địa tinh thần của đám văn nhân Đông Lâm.
Một mồi lửa đốt hết, xem các ngươi có thể làm cái gì.
Khá lắm, việc này coi như là thọc tổ ong vò vẽ.
Trên chiến trường phía trước đã đánh binh binh ầm ầm náo nhiệt, trên triều đình thì còn náo nhiệt hơn ba phần.
Tin tức vừa truyền về Kinh thành, đám người đảng Đông Lâm ai nấy đều đỏ cả mắt, đặc biệt là phái Thanh lưu.
Tấu chương giống như là bão tuyết, thi nhau phóng lên ngự trác, một ngày ba tấu, gần như sắp chôn vùi luôn Hoàng Nhi Gia.
Một trận gió nổi mây phun trước nay chưa từng có trên triều đình, bao phủ toàn bộ trung khu.
Ba người thành hổ, miệng nhiều người xói chảy vàng, mặc dù Ngụy Thiên Tuế đang quyền thế mạnh mẽ, nhưng đám văn nhân Đông Lâm cũng không phải ăn chay.
Cho dù không phải là người của đảng Đông Lâm, cũng không thể nhìn nổi.
Đốt cháy thư viện, tổn hại văn hóa nghiêm trọng, hễ là người có học thức trong thiên hạ thì không thể bỏ qua.
Theo suy nghĩ của bọn họ, việc này hoàn toàn có thể đánh đồng với Tổ long “đốt sách chôn người tài”.
Ngụy Thiên Tuế xem xét tình thế này, cũng cảm thấy hơi luống cuống, cuối cùng chỉ có thể liều chết phủ nhận, một mực chắc chắn rằng đảng Đông Lâm ngậm máu phun người, phát động Yêm đảng quấy lên nước đục, đồng thời liều mạng thay đổi sự chú ý của Hoàng Nhi Gia.
Song phương ngươi tới ta đi, đánh thành một đoàn.
Đây thực sự là. Đánh thành một đoàn.
Một đám quan lão gia tay trói gà không chặt, thêm vào quyền cước đá, tay đẩy răng cắn, thực sự lăn thành một đoàn ở bên trong nha thự.
Hoàng Nhi Gia đương nhiên là che chở cho Ngụy Thiên Tuế, chiến sự hiện tại thuận lợi nên tâm trạng Hoàng Nhi gia không tồi, thế là giơ gậy lên cao cao rồi nhẹ nhàng đánh xuống, chiết trung phạt Ngụy Thiên Tuế nửa năm bổng lộc.
Đám người Đông Lâm thấy vậy thì lập tức căm tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Thanh thế mạnh mẽ như vậy, cơ hội trời cho như thế, vẫn không lật được Ngụy Trung Lương?
Được rồi, vậy thì không chơi nữa.
Lật bàn, lại một lần nữa bắt đầu!
Thế là chỉ qua mấy ngày sau.
Bên cạnh con thuyền trên hồ trong cung đình đột nhiên truyền ra một tiếng “tõm”, Hoàng Nhi Gia đã rơi xuống nước.