Muốn mưu đồ Kim long khí vận đúng không?
Bản tọa nhất quyết không cho đấy!
Cái gì, Kim long khí vận là của triều Đại Lê, có liên quan gì đến Thanh Ngưu Đại Tiên ngươi?
Cmn, ngươi cắt cỏ ngay gần hang bản tọa, còn không có liên quan gì đến ta?
Hừ!
Nhưng mà, không cần nóng vội.
Kim long khí vận Đại Lê vẫn chưa tới thời điểm dầu hết đèn tắt.
Có thời gian dư dả, từ từ mà chơi.
“Đậu hũ mặn tới đây!”
Đúng lúc này, tiếng nói của Từ Trường Thọ cắt ngang dòng suy nghĩ của Tần Hà.
Chỉ thấy hắn ta đang vui vẻ bưng một cái khay lớn, phía trên là mấy chén tàu hũ tràn đầy.
Sánh mịn rung rung, non mềm.
Dương Xảo Nhi đi theo sau lưng Từ Trường Thọ đi tới, trong tay cầm hai đĩa dưa chua, tươi cười nói: “Mời các vị quan gia chậm rãi dùng.”
Ây, cái dáng vẻ bước đi kia... cũng là rung rung, quả thực rất giống.
Mặt như hoa đào, mắt mũi dịu dàng như mùa xuân, cả người đều toát ra sự thướt tha ngọt ngào.
Lý Thiết cùng Cao Lâm Khôn mở to mắt, ngay cả Lăng Trung Hải cũng không tránh khỏi nhìn không rời mắt.
Những thứ như phong cảnh, không ăn được, nhưng nhìn thích mắt a.
Từ Trường Thọ thấy vậy thì hơi đen mặt, chờ Dương Xảo Nhi đi khỏi mới phát tác, khó chịu nói: “Này này này, nhìn đủ chưa?”
“Khụ khụ!”
“Không nhìn, không nhìn!”
Lúc này ba người mới thu lại ánh mắt.
Mặt Lý Thiết tràn đầy vẻ cực kỳ hâm mộ, nhìn chằm chằm vào Từ Trường Thọ nói: “Từ ca, diễm phúc không cạn nha.”
Cao Lâm Khôn cũng trêu chọc: “Nếu như ta có thể lấy được một người như vậy, đảm bảo ba ngày sẽ phải chết trên người nàng.”
“Đi đi đi, có thể nói lời đứng đắn một chút được không?”
Ngoài miệng Từ Trường Thọ thì trách mắng như vậy, nhưng khuôn mặt thì không kiềm chế được mà nở nụ cười tươi rói.
Thời gian qua, Từ Trường Thọ đã cảm nhận được sự sung sướng vui vẻ nhất trần đời này.
Bất kể hắn ta có anh dũng chinh phạt như thế nào, Dương Xảo Nhi đều có thể dịu dàng mềm mại đáp lại.
Hắn ta âm thầm cảm tạ Tần Hà, sữa chua năng lượng kỳ diệu kia, đã cho hắn vĩ lực bất tận, tỏa sáng hùng phong.
Trăng sao xoay chuyển, cả đêm không ngừng, hắn ta cảm giác mình tựa như đã hóa thân thành một con trâu hùng tráng uy vũ!
Cày cả ngày cũng không biết mệt mỏi.
“Cái lúc ngươi mặt dày ở đây ngắm phong cảnh, ngươi có đứng đắn à?” Lăng Trung Hải trực tiếp đâm thủng hắn ta.
“Đó là chuyện trước kia, hiện tại ta chính là người đứng đắn đấy.” Mặt mũi Từ Trường Thọ tràn đầy sự đắc ý.
“Xời.”
Lý Thiết cùng Cao Lâm Khôn đồng thời trợn trắng mắt.
Cái tên này thật đúng là ứng với câu nói kia, chỉ cần cố gắng kiên trì, có thể mài sắt thành kim.
Trước đây hắn ta mỗi ngày đều dùng ánh mắt càn cỡ nhìn Dương Xảo Nhi, khiến Dương Xảo Nhi tức giận đến suýt chút nữa đã báo quan.
Mặt dày mày dạn nhiều năm.
A!
Hắn ta thành công.
Bây giờ còn chỉ trích ngược lại người khác là không đứng đắn.
“Lại nói hôm nay ngươi mời chúng ta ăn điểm tâm, có phải là có mục đích gì hay không?” Lăng Trung Hải hỏi.
Cái tên Từ Trường Thọ này, kể từ sau khi thành công lên bờ, liền thành thần long thấy đầu mà không thấy đuôi.
Đột nhiên mời mọi người ăn điểm tâm, hiển nhiên là có chuyện gì đó.
“Hắc hắc.”
Từ Trường Thọ cười híp mắt, nói: “Ta muốn cưới Dương Xảo Nhi vào cửa.”
“Hitz...”
Mọi người vừa nghe vậy, lập tức đồng thời hít sâu một hơi.
Ngay cả Tần Hà cũng là trợn tròn mắt.
Ở thời đại này, lễ giáo cực kỳ ghê gớm.
Nữ tử để tang chồng gọi là gì?
Gọi là quả phụ, còn gọi là vị vong nhân.
Vị vong nhân có nghĩa là gì, chính là người còn chưa chết.
Ý là trượng phu đã qua đời, ta chưa thể cùng hắn rời đi, sống kéo dài hơi tàn.
Quả phụ, xưa nay đều bị coi là xui xẻo chẳng lành, nếu trên danh nghĩa có con, thì vẫn còn coi là may mắn, lập một cái đền thờ trinh tiết, sau này chăm sóc cuộc sống cho con cái, cũng xem như có chỗ dựa vào.
Nếu như không có con, vậy thì sẽ rất thê thảm, chưa nói đến việc không có chỗ nương tựa, còn phải mang tiếng xấu là khắc chết chồng, sao chổi, không cho nam nhân nhà mình lưu lại đời sau.
Phàm là gia tộc nào có chút mặt mũi, cũng sẽ không cưới một quả phụ vào cửa, đây là điều vô cùng nhục nhã; bảy bà cô tám bà dì có thể trực tiếp nằm dưới kiệu đón dâu, không cho ngươi lên kiệu, liệt tổ liệt tông cũng có thể nhảy ra từ trong quan tài.
Quả phụ không bằng một con gà.
Đỗ Thập Nương sao phải tức giận quăng chìm rương tiền vàng châu báu?
Bởi vì nàng là nữ tử lầu xanh. Ngươi có tiền, ngươi có sắc đẹp, ngươi còn có tài hoa.
Mọi thứ đều không thua kém ai.
Nhưng ngươi chỉ là một con gà. Có thể phong hoa tuyết dạ, nhưng cưới vào cửa, nghĩ gì thế?
Thật mất mặt!
Ngươi muốn chơi, tìm một viện nhỏ nuôi dưỡng thì được, nhưng tuyệt đối không thể lấy vào nhà.
Quả phụ thì sao, ngay cả gà cũng không bằng.
Khắc chồng, sao chổi, đây chính là một loại nguyên tội.
Cái gì gọi là nguyên tội?
Chính là chuyện gì không tốt cũng có thể đổ lên đầu ngươi.
Đồ ăn nhạt đồ ăn mặn, nước nóng nước lạnh, lửa lớn lửa nhỏ, bỏ nhiều thức ăn hay ít thức ăn, đều là do ngươi làm không tốt.
Mà đây còn là nhẹ.
Mẹ chồng đau chân, bố chồng bị lạnh, đều là do đứa sao chổi “phục vụ hai chồng” là ngươi làm hại.
Nếu là trượng phu bị một chút gió thổi cỏ lay nào đó, người trong nhà kia sẽ hận không thể đánh đuổi ngươi ra ngoài, chỉ sợ ngươi khắc chết hắn, chuyện như vậy xảy ra một lần nữa thì liền đi mời đạo sĩ, mời tăng sư đến, trói ngươi lại chịu niệm kinh, thậm chí còn có thể dùng một mồi lửa thiêu chết ngươi.
Cửa nhà quả phụ nhiều thị phi, cho dù ngươi không bước chân ra khỏi cửa cũng có thể dẫn đến không ít chuyện thị phi.
Nếu mà lăn lộn đi lấy chồng, vậy thì quả thực không dám tưởng tượng.
Ở trong thời đại này, “tự do” là thứ vô cùng khan hiếm.
Lễ giáo không phải là một dấu chấm, mà là một tấm lưới gai 360 độ không góc chết chụp lấy ngươi, càng giãy dụa lại càng trở nên bi thảm.
Bằng không, lấy ở đâu ra nhiều đền thờ trinh tiết như vậy?
Tóm lại là, khởi đầu đã khó, kết thúc yên lành lại càng khó hơn.
Giờ khắc này, Tần Hà không khỏi giơ ngón cái cho Từ Trường Thọ.
Làm ra việc này, chính là bản tính của Từ Trường Thọ: Mọi việc chỉ cần ta thích.
Như một người đàn ông thực sự.