Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 426 - Chương 426 - Từ Trường Thọ Chuẩn Bị Thành Thân

Chương 426 - Từ Trường Thọ chuẩn bị thành thân
Chương 426 - Từ Trường Thọ chuẩn bị thành thân

“Không phải chứ, cha mẹ ngươi đồng ý mối hôn sự này à?” Lăng Trung Hải hỏi.

Cái chuyện hôn nhân đại sự này, chính là lệnh phụ mẫu lời mai mối, nếu như cha mẹ không đồng ý, nhẹ thì mang cái danh bất hiếu, nặng thì gà bay chó chạy.

“Vốn là không đồng ý đâu.” Từ Trường Thọ nở nụ cười bí hiểm.

“Sau đó thì sao?” Lý Thiết truy hỏi.

Một câu nói của Từ Trường Thọ đã khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của tất cả mọi người.

“Sau đó Xảo Nhi liền nôn khan.” Từ Trường Thọ mỉm cười đắc ý, còn nói thêm: “Ta đã tìm lang trung xem mạch rồi, là nhi tử.”

Đám người lập lức há to miệng thành hình chữ “O”.

Ngàn câu vạn lời, cũng không thể chống đỡ được uy lực của việc có đời sau.

Ngay cả Tần Hà cũng cảm thấy kinh ngạc, mang thai thực sự quá đúng thời điểm.

Từ Trường Thọ là một thanh niên lớn tuổi mà vẫn chưa chịu kết hôn, đã gần ba mươi.

Nếu ở một gia đình tảo hôn sớm, đừng nói là con trai, nói không chừng đã sắp có cháu trai rồi.

Hắn ta thì hay rồi, một người vợ cũng chưa lấy.

Nhiều năm như vậy, nói là thèm khát Dương Xảo Nhi cũng được, lòng đầy yêu thích cũng được, dù sao cũng muốn so sánh chọn lựa, xem ai cũng không vừa ý.

Người này sợ tanh, không thích, người kia gầy quá không có thịt, không thích.

Nhưng tội bất hiếu có ba, vô hậu là tội lớn nhất, Từ Trường Thọ là con trai độc nhất trong nhà, Từ phụ Từ mẫu cực kỳ sốt ruột.

Dương Xảo Nhi ngầm kết châu thai, hoàn toàn đánh trúng vào điểm yếu trong lòng của Từ phụ cùng Từ mẫu.

Hơn nữa thái độ của Từ Trường Thọ cũng rất kiên quyết, nếu còn kéo dài như vậy nữa, ngộ nhỡ gặp tam tai lục bệnh, nhà họ Từ sẽ bị tuyệt hậu.

Hai lần đi công tác, một lần phải đi huyện Phòng diệt trừ ôn dịch, một lần phải đi chiến trường đất Lỗ diệt thi.

Tim ganTừ phụ Từ mẫu đều run rẩy, ngày ngày đều đốt hương lễ Phật, chỉ sợ Từ Trường Thọ cứ như vậy không còn.

Kinh Doanh xuất chinh, có bao nhiêu mộ phần của các hộ dân Kinh thành phải chôn đồ tang, hạ táng một cách đáng thương, ngay cả một thi cốt cũng không có, toàn thành áo tang.

Trải qua liền biết sợ, Từ phụ Từ mẫu không thể lay chuyển được Từ Trường Thọ, cũng không thể chờ đợi thêm nữa, cuối cùng mới chịu gật đầu.

“Tiểu tử ngươi thực sự là gặp may, lúc nào uống rượu mừng?” Cao Lâm Khôn hỏi.

“Mồng tám tháng sau, phải tới hết đấy.” Từ Trường Thọ nói.

“Yên tâm, nhất định sẽ đến nhà chúc mừng, không say không về.” Lăng Trung Hải cười nói.

Tiếp đó đám người nói đùa vài câu rồi Từ Trường Thọ lại chạy sang chỗ Dương Xảo Nhi.

Dương Xảo Nhi múc đậu hũ, Từ Trường Thọ vội vàng giành lấy làm, Dương Xảo Nhi bưng khay, hắn ta lại vội vàng nhận lấy, dáng vẻ ân cần, chỉ sợ Dương Xảo Nhi mệt mỏi.

Bóng hình bận rộn, bỗng tăng thêm mấy phần ấm áp cho cái bến tàu ồn ào náo nhiệt này.

Đại khái chính là, dáng vẻ của tình yêu.

Đây là một cảnh tượng rất hiếm gặp đấy.

Một tia sáng mờ lóe lên trong mắt Tần Hà.

Thuật vọng khí!

Từ Trường Thọ, người cũng như tên.

Cuộc đời phúc thọ song toàn, con cháu đầy đàn.

Nhưng mà đời này hắn ta còn sẽ có ba kiếp nạn.

Nếu vượt qua được sẽ lọt mắt xanh của ông trời, nếu không thể vượt qua thì khó mà nói.

Lương Thế Kiệt chính là một ví dụ sống, có cơ duyên cực lớn là gặp được Hoàng bì tử thảo phong, vốn sẽ được lên như diều gặp gió, con cháu đầy phúc phận.

Kết quả bước đi sai lầm, rơi xuống kết cục bị chém đầu cả nhà.

Đương nhiên, ông ta thuộc về tình huống tương đối cực đoan.

Bình thường sẽ không đến mức hỏng bét như vậy.

Đặc biệt là khi bên cạnh còn có quý nhân.

Còn không phải sao, sau khi ba người Lăng Trung Hải rời đi, Từ Trường Thọ giữ riêng Tần Hà ở lại, ngay tức thì đã tránh được một kiếp rồi.

Từ Trường Thọ xoa xoa tay, cười “hắc hắc”, nụ cười hơi lộ ra vẻ hèn mọn, vừa hơi có chút ngượng ngùng, hắn ta khoác vai Tần Hà, nói: “Huynh đệ, ngươi lại giúp đỡ ca ca ta đi.”

Hoàn toàn không cần nói nhiều lời, ý tứ chỉ có ba chữ: Xin sữa chua.

Tần Hà liếc nhìn hắn ta một cái, trực tiếp lắc đầu.

Lần trước hắn ta xin sữa chua, vốn là Tần Hà đã từ chối.

Kết quả thì hay rồi, hồn đi Địa phủ, nhục thể hành động theo bản năng, trực tiếp làm cho Từ Trường Thọ hai chén lớn.

Cho đến bây giờ Tần Hà vẫn không thể hiểu được, vì sao cái chuyện “làm sữa chua đưa cho Từ Trường Thọ” lại trở thành bản năng của mình.

Vừa nghĩ thôi cmn đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi rồi.

Về lý do tại sao từ chối, nói thừa, Thanh Ngưu Đại Tiên cũng cần mặt mũi đấy có được hay không.

Hơn nữa trâu bò có lỗi gì chứ, nhất định cứ phải cho nó sướng đến chết vậy?

Quá phí phạm trâu bò rồi.

Có một cách tốt hơn.

Thuật phòng the!

Có điều không thể trực tiếp cho Từ Trường Thọ, thế là Tần Hà nói: “Không phải là không cho ngươi, thực sự là không có bí dược rồi, lần trước vẫn là nhờ Thanh Ngưu Đại Tiên cho đấy, hay là ngươi đi miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân bái thử một chút, nói không chừng sẽ có niềm vui bất ngờ đấy.”

“Thật sự không có?” Từ Trường Thọ cảm thấy hơi nuối tiếc.

Không có sữa chua, hùng phong kia làm sao giữ được đây, cái thứ kia hắn ta chỉ cần uống một ngụm thôi là đã có thể cày bừa cả đêm rồi.

“Hết rồi.” Tần Hà lắc đầu cực kỳ quả quyết.

Mặc dù thứ kia tốt, nhưng cũng không thể so sánh với thuật phòng the được.

Thuật phòng the: Học tập thuật này, ngài sẽ trở thành tiểu bá vương thương bạc, một đêm ba ngàn giai lệ có ngại chi.

Đương nhiên, đây không phải là điểm mấu chốt nhất, mấu chốt nhất là, đây là một môn thuật pháp.

Có thể điều hòa âm dương, dưỡng sinh tăng thọ, bất kể là nam hay nữ cũng đều có lợi.

Sau đó Tần Hà lại khuyên nhủ Từ Trường Thọ vài câu, Từ Trường Thọ động tâm.

Cũng không vì lý do nào khác, chính là bởi vì miệng Tần Hà từng khai quang.

Nói cái gì linh nghiệm cái đó, hắn ta đồng ý một lát nữa sau khi dọn hàng sẽ đi đến miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân mới xây để bái một chút.

....

Rời khỏi tiệm đậu hũ, Tần Hà đi đến miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân.

Trải qua mấy tháng xây dựng, nơi này đã trở thành một tòa miếu thờ rộng rãi đầy khí thế.

Gạch xanh ngói xanh, rường cột trạm trổ.

Cột miếu thô to đến gần như phải ba người mới có thể ôm trọn.

Bàn đá xanh đặt trên nền, hình nổi Thanh Ngưu Đại Tiên trên tường đều có đủ loại cảnh tượng báo hiệu điềm lành.

Trên xà nhà thì lại càng nhiều. Ngay cả Tần Hà cũng không hiểu những hình ảnh điêu khắc lặp đi lặp lại đó là có ý nghĩa gì.

Dù sao thì miếu thờ mà, hoàn toàn là dựa theo suy nghĩ ý tưởng của người xây miếu.

Nói không chừng ngươi chạy đến các tòa miếu lớn khác, ngoài vị tiên được cung phụng trên chủ vị, còn lại những thứ khác đều giống nhau như đúc.

Dân chúng Đông thổ, từ trước đến nay luôn là linh nghiệm thì bái, mất linh thì không để ý tới nữa.

Bọn họ không phải bái thần, mà là bái suy nghĩ trong lòng.

Vừa mở thuật thính linh ra, số lượng lớn lời cầu nguyện đã tràn vào trong đầu Tần Hà, loại nào cũng có, giữ bình an, cầu tài vận, mong chữa bệnh, cầu duyên,... Mà ở trong đó, lại có xen lẫn rất nhiều lời cầu nguyện thi đỗ cao.

Tân Hoàng kế vị, hạ chỉ mở khoa cử chọn sĩ.

Tác dụng không khác bao nhiêu so với việc đại xá thiên hạ, đại xá là để lôi kéo dân chúng, khoa cử là để lôi kéo người có học thức.

Triều đình mở khoa cử chọn sĩ, ba năm mới mở một lần, cơ hội rất khó có được.

Tân Hoàng kế vị lại ban thưởng ngoài định mức một lần, người có học thức trong thiên hạ tất nhiên là cảm thấy vui vẻ cùng nhau ăn mừng.

Ân khoa, còn gọi là kỳ thi mùa xuân, bình thường sẽ được cử hành vào mùa xuân, có điều lúc này trời đã vào hạ, cũng chẳng thèm quan tâm mùa xuân hay không xuân gì nữa, có thể mở khoa cử là được.

Đóng lại thuật thính linh nhao nhao ồn ào, Tần Hà ung dung thong thả bước vào miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân mới với khói bay nghi ngút cùng dòng người như dệt.

Đi không bao xa, bên trong bỗng truyền đến tiếng ồn ào, trong đó còn có một giọng nói khá quen.

Tần Hà bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đi đến sảnh đường thắp hương.

Chỉ thấy một tên thanh niên Phi Ngư Vệ đang túm cổ áo một ông lão đè lên trên tường, “bốp bốp” đánh hai cái vả miệng liên tiếp.

Mặc dù dùng sức không mạnh, nhưng cũng thực sự là đánh người, y đánh xong còn quát mắng: “Lão già, ngươi có thể được quét rác trong miếu này thì ngươi đã nên thắp nhang cầu nguyện rồi, còn nói nhảm nhiều lời không biết tốt xấu nữa, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị trong nhà ngục Phi ngư.”

Xung quanh lúc này đã có một đám khách hành hương cùng tín đồ vây lại, chỉ chỉ trỏ trỏ, nghị luận ầm ĩ.

Tần Hà đẩy đám người ra rồi chen vào, tập trung nhìn kỹ.

Hắn nhận ra kẻ ra tay đánh người, đường đệ Thường Ôn, hình như tên là Thường Uy.

Người bị đánh thì hắn càng nhận biết, chỉ là hiện tại ông ta có vẻ càng trở nên nghèo nàn khổ sở.

Ai?

Lai Phúc.

Bình Luận (0)
Comment