Tần Hà không còn gì để nói.
Thầm nghĩ đặt cái tên này, quả nhiên là oan gia a.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Thường Uy đang đánh Lai Phúc.
“Dừng tay!”
Tần Hà quát khẽ một tiếng.
Lai Phúc chỉ là một người bình thường, còn Thường Uy đã tu luyện ra mười mấy năm nội kình.
Nếu không thu lực, thì Lai Phúc phúc còn chưa tới, đã đi tong rồi.
Tần Hà quát khẽ một tiếng đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Thường Uy quay đầu trông thấy Tần Hà, hơi nhíu mày, nói: “Là ngươi, cái tên thợ thiêu thi kia?”
Thường Uy đã từng gặp Tần Hà, có chút ấn tượng, nhưng chỉ biết rằng cái tên thợ thiêu thi này có hơi đặc biệt, là thợ thiêu thi duy nhất được thăng cấp lên làm quan thiêu thi trong mấy năm gần đây.
Hình như Ngụy Vũ không có cảm tình với hắn.
“Thả người ra, bắt nạt một ông già quá uổng bộ da này của ngươi.” Tần Hà khoanh tay, âm trầm nói.
“Hay lắm, không tồi, có gan đấy!”
Trên mặt Thường Uy xuất hiện một tia tàn nhẫn, nói: “Tiểu tử, ta biết ngươi cũng có chút bản lĩnh, có điều ngươi chỉ là một tên thợ thiêu thi mà thôi, lo quá nhiều chuyện rồi đấy, như vậy không phải chuyện tốt đâu.”
“Một tên đốt thi thối, cũng dám xen vào chuyện của Phi Ngư Vệ?”
“Đúng vậy, chán sống rồi.”
“Quỳ xuống nhận sai, bằng không sẽ cho ngươi nếm thử đại hình Phi ngư là như thế nào!”
Bên cạnh Thường Uy còn có ba tên thủ hạ, không cần Thường Uy ra hiệu, ba người đã hung ác bao vây Tần Hà lại.
Lúc Thường UY còn làm Đinh tổng thủ vệ ở Binh mã ty, ba người này chính là thủ hạ của y.
Hiện tại thực lực của Thường Ôn đã đạt tới nội kình đỉnh phong, nhảy lên trở thành một trong tam hùng, có thể nói là một người đắc đạo gà chó lên trời, không ít người bên cạnh hắn ta cũng có thể đi theo tiến vào Phi Ngư Vệ.
Thường Uy chính là một trong số đó, không chỉ có mình y tiến vào, y còn năn nỉ bám víu không rời, đưa cả ba tên thủ hạ cũng tiến vào theo mình.
“Quỳ?” Tần Hà vui vẻ, nói: “Ngại quá, chân ta không nhanh nhẹn, không thể quỳ xuống được, hay là, đổi thành các ngươi quỳ đi?”
“Ngươi tự tìm cái chết!”
Thường Uy sắc mặt giận dữ, hô to một tiếng: “Đánh hắn cho ta, không cần bận tâm sống chết!”
Ba tên thủ hạ đã có sự chuẩn bị từ trước, vừa nghe lệnh thì lập tức móc ra một thanh đao từ trong ngực áo ra, không chút do dự đã hung ác đâm mạnh về phía Tần Hà, cực kỳ tàn nhẫn.
Tần Hà thở dài một hơi, cái dạng lâu la như vậy.
Một cái tát đánh ra thì đảm bảo sẽ dính ngay lên tường, muốn lấy xẻng xúc cũng xúc không được.
Nhưng... Đây là miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân mới xây.
Tần Hà không muốn ở đây bị lây dính thứ đáng ghét, hơn nữa, hắn cũng đã có kế hoạch tốt hơn.
Có điều, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.
Dám ở ngay trước mặt Thanh Ngưu Đại Tiên khua thương múa đao.
Đây quả thực chính là “một chút tài mọn cũng dám múa rìu qua mắt thợ”.
Bà già chui vào ổ chăn, ông già cười.
(Ý là bà già hành động bà già vụng về quá nên khiến ông già bật cười.)
Thuật loạn đấu trên đường!
Tần Hà không di chuyển chút nào, liên tiếp đá ra ba cước!
“Bành bành bành!”
Biểu lộ của ba người lúc xông lên đâm người có bao nhiêu hung ác, lúc này có bao nhiêu nghi ngờ cuộc sống.
Ai nấy đều che lấy háng, bạch bạch bạch lui về phía sau, mắt trợn to đến nỗi sắp rớt cả ra ngoài.
Đau, đến tận óc!
Thường Uy thấy vậy, không khỏi lấy làm kinh hãi, bỏ qua Lai Phúc, chỉ vào Tần Hà nói: “Quả nhiên ngươi không phải một tên thợ thiêu thi bình thường, thế mà còn tu luyện ra được nội kình.”
“Nhưng! Ngươi đã đụng nhầm người rồi! Đi chết đi!”
Thường Uy nghiến răng, nói đến cuối câu, y liền rút tú xuân đao ra, trực tiếp bổ về phía Tần Hà.
Tần Hà vẫn đứng tại chỗ, chỉ là cho y nếm thử hết một lần mùi vị loạn đấu trên đường, khóa cổ, chọc mắt, túm đầu, đập mũi, đạp thận, lại thêm một chiêu nhất định phải có, đá háng.
Tốc độ phải nói là cực nhanh, thân thể Thường Uy cuộn cong lại.
Giống như là con tôm trong Vận Hà, hơi thở cũng sắp bị cắt đứt.
Một mảnh da đầu bị kéo ra, trực tiếp bị trọc một mảnh.
Tần Hà liếc nhìn một cái, vẻ mặt lập tức tràn đầy ghét bỏ, vội vàng vứt ra xa.
Cái tên vương bát đản này, không ngờ da đầu bị lở loét, vừa kéo một cái đã rớt ra rồi.
“Uy ca, Uy ca!”
Ba tên thủ hạ xem như vẫn có nghĩa khí, thấy tình trạng thê thảm của Thường Uy thì không màng đau đớn đến mức nhe răng trợn mắt, chạy đến dùng một tay kéo lấy Thường Uy.
Đương nhiên chuyện tiếp đó không cần phải nói, bọn họ đỡ Thường Uy chạy được nhanh bao nhiêu liền chạy nhanh bấy nhiêu.
Cái tên thợ thiêu thi này, căn bản không phải kẻ mà bọn họ có thể đối phó được, đụng phải kẻ khó chơi, nhất định phải đi gọi đại lão Thường Ôn giải quyết.
“Ngươi đợi đó, đại ca ta.... Sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Thường Uy hừ hừ bỏ lại một câu dọa dẫm.
Tần Hà phủi phủi tay, cũng không ngăn cản bọn họ.
Thường Ôn?
Lát nữa ai đánh ai còn không chắc chắn đâu.
Tiếp đó Tần Hà đi đến bên cạnh Lai Phúc, đỡ ông ta từ dưới nền dậy.
“Cảm ơn, cảm ơn ngươi!” Lai Phúc nhìn Tần Hà, cảm thấy có hơi quen mắt, rất nhanh ông ta đã nhớ ra, là tên thợ thiêu thi ở lò hỏa táng thành đông kia, trước đây ông ta còn từng tìm hắn giải quyết chuyện, nhưng mà lại bị hắn từ chối.
Sau đó may nhờ có Thanh Ngưu Đại Tiên ra tay giúp đỡ, đáng tiếc, cuối cùng cũng không thể cứu được tính mệnh chủ gia.
“Lão bá, đã xảy ra chuyện gì?” Tần Hà hỏi thăm.
Trên thực tế, không cần hỏi Lai Phúc, Tần Hà cũng có thể đoán được đại khái.
Rất đơn giản, nơi này vốn chính là một toà miếu hoang, Lai Phúc chiếm tiên cơ, được làm miếu hầu, lau quét dọn, sắp xếp chỉnh lý, hoàn toàn không có vấn đề gì, không có ai tranh giành với ông ta.
Nhưng hiện tại, nơi này lại là miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân nổi danh nhất Kinh thành, rộng rãi khí thế, do cường nhân Phi Ngư Vệ xây dựng lại, người quyên tiền thì nhiều vô số kể, có thể nói là hương hỏa hưng thịnh.
Mà miếu hầu cũng từ một người quét dọn biến này một chức vị quản lý miếu thờ, là bánh trái thơm ngon nóng bỏng tay.
Vị trí có đủ loại tiền quyên, tiền công đức qua tay, có thể kiếm bộn tiền.
Không nói những thứ khác, chỉ nói nén hương đầu tiên ngày lễ ngày tết, cho ai đốt, không cho ai đốt, còn không phải là do miếu hầu quyết định à.
Chỉ cần tùy tiện chấm một chút dính một chút thì chính là hưởng dụng không hết.
Nói không chừng còn có thể kêu gọi môn đồ Thanh Ngưu, như vậy càng là hô gió gọi mưa.
Chức vị như thế, dựa vào cái gì mà để một lão già không nơi nương tựa như Lai Phúc làm chứ?
Đúng như dự đoán, sau đó Lai phúc không muốn nói tỉ mỉ về chuyện này, dù sao đây cũng không phải chuyện vẻ vang gì.
Nhưng câu chuyện ẩn trong lời nói của ông ta không bàn mà trùng ý với suy nghĩ của Tần Hà, đó hoàn toàn chính là giống nhau như đúc.
Sau khi miếu mới được xây dựng xong, Lai Phúc cũng không làm gì khác, chỉ ở trong miếu quét dọn đổi lấy miếng cơm.
Nhưng như vậy mà vẫn còn bị thường xuyên gây khó dễ.
Toàn bộ chỉ có một mục đích, muốn đuổi ông ta đi.
Mà Lai Phúc vẫn không chịu hiểu ra mà rời đi, ngược lại còn thường xuyên “chỉ trỏ”, cho nên liền có tình cảnh vừa nãy.
Lai Phúc cũng không trò chuyện nhiều với Tần Hà, sau khi cảm ơn thêm vài câu, ông ta lập tức rời đi.
Tần Hà thấy vậy, cầm lấy cuốn sổ nhỏ thần kỳ, bắt đầu làm việc.
Miếu cũ có thể trùng kiến lại sau khi bị bốn tiên làm sụp đổ, ba người có công lớn nhất.
Theo thứ tự là Đồ Bách Thú, Thường Ôn, Ngụy Nguyên Cát, còn có tiểu đệ của Ngụy Nguyên Cát, Ngụy Nguyên Xuân.
Ngụy Vũ chắc là cũng từng có ý định, nhưng thời gian này hắn ta khá bận rộn, nên không có hành động thực tế.
Miếu thờ xây dựng thành công, luận công ban thưởng.
Đồ Bách Thú thì trực tiếp ban thưởng một bản < Sát khí lẫm nhiên công >, ông ta tu luyện chính là sát khí, trên cấp độ ngoại kình thiếu công pháp, bản này vừa lúc phù hợp.
Còn Ngụy Nguyên Cát, từ trước đến nay đều rất trung thực đáng tin, ban thưởng lớn một chút, một bản < Thiết bố sam >, tăng cường thêm phòng ngự.
Ngụy Nguyên Xuân không ra bao nhiêu lực, nhưng đáng giá bồi dưỡng, cho một bản < Trường Xuân Công >, xét về các phương diện khác thì công pháp này khá bình thường, nhưng lại có thể tăng thực lực nhanh chóng.
Về phần Thường Ôn, có công cực lớn, ban thưởng: < Kỹ thuật nhân công phối giống heo nái >.