Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 428 - Chương 428 - Đều Là Công Pháp

Chương 428 - Đều là công pháp
Chương 428 - Đều là công pháp

Cùng lúc đó.

Trong một quán trà ở thành đông, bốn người ngồi vây quanh một bàn, thưởng thức trà thơm, chơi bài Mã điếu.

Góc quán trà có đào kép buông rèm, đánh đàn hát tiểu khúc.

Giai điệu tiểu khúc nhẹ nhàng, êm dịu thư giãn.

Không hợp hoàn cảnh chính là, trong quán trà, cách mười bước lại có một tốp quan sai Phi Ngư Vệ.

Nhìn kỹ, hai trong bốn người ngồi quanh bàn cực kỳ nổi bật, một người là độc nhãn, còn một người mang khuôn mặt tuấn lãng.

Nếu có người quen thuộc với Phi Ngư Vệ ở đây, nhất định sẽ giật nảy cả mình.

Người đang ngồi trên cái bàn này, lại chiếm chừng một nửa thực lực Phi Ngư Vệ.

Ngồi trên là Đồ Bách Thú, cao thủ cấp bậc ngoại kình.

Hai bên là Thường Ôn cùng Ngụy Vũ, ngồi dưới là Ngụy Nguyên Cát, trừ đó ra, còn có một người đang nhiệt tình bồi bên cạnh xem bài, khuôn mặt giống với Ngụy Nguyên Cát đến mấy phần.

Đó là đệ đệ của Ngụy Nguyên Cát, Ngụy Nguyên Xuân.

“Thiên binh.”

“Vạn quân.”

“Quan thắng.”

“Hồ.”

Bốn người thay phiên nhau hạ bài, Thường Ôn bốc bài, nở nụ cười, rồi xòe ngửa hết quân bài trong tay ra.

Bài Mã điếu, tổ tiên của mạt chược, trò chơi nổi danh ở Kinh thành đương thời, ba bằng hữu tốt cùng nhau gặp mặt, lại thêm một người, nghe khúc uống trà, đây chính là trò giải trí thường thấy nhất ngoại trừ thanh lâu viện quán cùng nghe kể chuyện, xem kịch.

“Lại thua!” Ngụy Vũ thấy vậy thì lắc đầu, cũng ngả bài mình ra, không ngờ lại là bài thủy tán.

“Đã nhường, đã nhường.” Thường Ôn nở nụ cười tươi rói, chắp tay một cái.

Mã điếu mừng vui, trong nháy mắt chính là mấy chục bạc vào trong túi.

“Không có bạc.”

Ngụy Vũ thở phì phò, trên mặt có vẻ hơi tức tối.

Hắn đắc tội hơn nửa Kinh thành, mấy chục ngày bị cuộn trong Phi Ngư Vệ không dám ra ngoài, mãi đến thời gian gần đây gió êm sóng lặng một chút, mới dám ra cửa lại.

Kết quả vừa ra khỏi cửa, chơi Mã điếu thua liên tiếp mười vòng, chút bạc trong túi cũng bị thua sạch hết.

Bạc không quan trọng, chủ yếu là tâm trạng không vui.

Rất muốn tìm người đánh một trận, xả ra cơn khó chịu đè nén trong lòng.

“Tốt lắm! Ha ha ha”

Nhưng đúng lúc này, Đồ Bách Thú lại đột nhiên vỗ bàn một cái, khuôn mặt xuất hiện vẻ mừng rỡ như điên.

Bốn người còn lại sững sờ, trong lúc nhất thời không rõ ràng là có chuyện gì xảy ra, thua bạc thì có thể không quan tâm, nhưng... Cũng đâu cần vui vẻ đến vậy chứ?

“Sư phụ, ngài thế nào?” Ngụy Vũ hỏi thăm.

“Thanh Ngưu Đại Tiên truyền pháp rồi.”

Đồ Bách Thú hưng phấn trả lời, vừa mở miệng ra lại nói nhiều thêm một câu: “Công pháp tu sát khí, vi sư đang cầu mà không được đây, ha ha ha”

Lời này vừa ra, đám người Thường Ôn cùng Ngụy Nguyên Cát đều là vẻ mặt mừng rỡ.

Thanh Ngưu Đại Tiên đột ngột truyền pháp mà không hề có dấu hiệu nào báo trước, nhất định là ban thưởng cho công lao thành công xây dựng miếu mới!

Theo hương hỏa của Thanh Ngưu Tiên Nhân càng ngày càng trở nên hưng thịnh, tiên nhân truyền pháp đã không còn là chỉ cần thành tâm cúi đầu liền có được truyền pháp như lúc trước nữa.

Mặc dù thi thoảng cũng vẫn có, nhưng thường là tín đồ mới có được vận may cực lớn.

Về việc Thanh Ngưu Tiên Nhân truyền pháp này, không biết bao nhiêu người đã thử nghiên cứu quy luật truyền pháp của Thanh Ngưu Đại Tiên, mà ở trong đó, Phi Ngư Vệ nắm giữ được nhiều thông tin nhất, thật sự phát hiện một chút quy luật trong đó.

Thứ nhất chính là, xác suất tín đồ mới nhận được truyền pháp cao hơn một chút.

Thứ hai chính là, nếu rất nhiều người có cùng một nguyện vọng, thì chính xác là sẽ rất linh.

Ví dụ như, Kinh thành vài ngày trước, trời không có dấu hiệu nào sẽ mưa.

Kết quả là có nhiều người cầu nguyện, không qua bao lâu đã lại mưa thuận gió hòa.

Thứ ba chính là truyền pháp tốt, đặc biệt là truyền pháp về các phương điện về tu luyện, công pháp, trừ phi là có công lao đặc biệt, bằng không sẽ rất hiếm khi được truyền.

Mà trong tất cả các công lao thì xây miếu có thể có công lớn nhất, ban thưởng tốt nhất.

Cho dù đến tận bây giờ, vẫn là luật thép.

Lúc này Đồ Bách Thú đột nhiên được ban thưởng công pháp mà không có dấu hiệu nào báo trước, ngoại trừ công lao xây dựng miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân mới, không còn khả năng khác.

Nếu Đồ Bách Thú đã có, đương nhiên những người khác cũng sắp có rồi.

Cả bàn này ngoại trừ Ngụy Vũ thì đều là người ra lực.

Đồ Bách Thú vận dụng đủ mọi quan hệ của mình, Thường Ôn cùng Ngụy Nguyên Cát thì quy hoạch cụ thể, còn Ngụy Nguyên Xuân là chân chạy bận trước bận sau.

Ngụy Nguyên Xuân vốn không ra bao nhiêu lực lắm, nhưng về sau Ngụy Nguyên Cát chỉ điểm cho hắn ta một câu, mới trở nên cực kỳ nhiệt tình.

Đúng như dự đoán, ngay sau đó toàn thân Ngụy Nguyên Cát khẽ run rẩy một chút, rồi trên mặt hắn cũng xuất hiện vẻ mừng rỡ như điên, hô to: “Thiết bố sam, Thanh Ngưu Tiên Nhân chính là truyền Thiết bố sam cho ta, ha ha ha”

Lời này vừa ra, Thường Ôn cũng tràn đầy háo hức mong chờ.

Không sai, đây chính là dựa theo công lao xây miếu rồi.

Ba người dẫn đầu thì đã truyền hai, chỉ còn lại hắn cùng Ngụy Nguyên Xuân.

Ngụy Nguyên Xuân lại cảm thấy hơi thấp thỏm, bởi vì hắn không xác định được Thanh Ngưu Đại Tiên có chú ý tới mình hay không.

Đại nhân vật chỉ cần động môi là đã có thể lấy được công lao lớn nhất, mà tiểu nhân vật thì bận trước bận sau nhưng có thể chỉ là phí công may áo cưới cho người ta.

Mà hắn chính là tiểu nhân vật kia.

Nhưng rất nhanh, hạnh phúc cũng đã buông xuống trên người hắn.

Ngụy Nguyên Xuân chỉ cảm thấy đầu óc mình đột nhiên như được gió mát thổi qua, cảm giác sảng khoái thoải mái tràn ra khắp toàn thân khiến cho cả người run rẩy.

Ngay sau đó rất nhiều tri thức bỗng nhiên xuất hiện, in vào trong đầu hắn, hóa thành một bản công pháp: < Trường xuân công >.

“Ta cũng được truyền công pháp, ta cũng được truyền công pháp, ha ha!” Ngụy Nguyên Xuân hưng phấn đến nhảy cẫng lên, nhịn không được túm vai Ngụy Nguyên Cát điên cuồng lay động một hồi.

Giờ khắc này, hắn hoàn toàn bội phục Ngụy Nguyên Cát đến muốn rạp đầu xuất đất.

Đây nào phải đường ca!

Đây là thân ca!

Loáng một cái, bốn người thì đã truyền ba loại công pháp.

Thường Ôn ở cuối đã hoàn toàn kích động đến thở gấp, không thể giữ vững bình tĩnh.

Công xây miếu là lớn nhất.

Ngay cả tiểu lâu la chân chạy như Ngụy Nguyên Xuân cũng có thể lấy được công pháp tu luyện.

Vậy hắn có thể được ban thưởng gì đây?

Thường Ôn vô cùng vô cùng mong mỏi!!

Mấy tháng nay hắn không dám nói là lo lắng hết lòng, nhưng cũng đã bỏ ra rất nhiều tinh lực, giờ khắc này chính là lúc thu gặt thành quả.

Đã lâu không gặp!

Thường Ôn ngước đầu 45 độ, chậm rãi nhắm mắt lại.

Không có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, sau một trận run rẩy từ linh hồn, truyền pháp đúng hạn mà tới, không bị trì hoãn chút nào.

Nhưng mà khuôn mặt Thường Ôn lại đột nhiên sững sờ, tiếp đó dần dần trở nên cứng đờ, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin được.

“Thường ca, truyền cái gì?” Ngụy Nguyên Cát tò mò hỏi.

“Có phải cũng là công pháp hay không?” Ngụy Nguyên Xuân hỏi theo.

Ngay cả Đồ Bách Thú, cũng nhìn về phía hắn ta với vẻ mặt hiếu kỳ.

Rất nhanh, sắc mặt Thường Ôn trở nên run rẩy, gần như là sụp đổ, kêu lên: “Nhân công phối giống heo nái, đây là cái quỷ gì vậy?”

Bình Luận (0)
Comment