“Nhân công?”
“Phối giống?”
“Heo nái?”
Ngụy Nguyên Xuân cùng Đồ Bách Thú thì lộ vẻ mặt không thể tưởng tượng được.
Chỉ có Ngụy Nguyên Cát là mặt giật giật, liếc nhìn sang Ngụy Vũ.
Về phần Ngụy Vũ vẫn luôn im lặng ở một bên thì “A” một tiếng, trực tiếp cười ra tiếng.
“Ngươi cười cái gì?” Thường Ôn khó chịu hỏi.
Ngụy Vũ cố gắng nén cười, cả khuôn mặt cũng sắp biến dạng: “Ừm, cái này, ta bình thường không cười, trừ phi... Nhịn không nổi! Ha ha ha ha” Nói đến cuối cùng, hắn hoàn toàn càn cỡ cười to.
Trong lòng có bao nhiêu muộn phiền đều đã bị quét sạch.
Quá tốt rồi, chính là cảm giác này.
Đường ta không cô độc!
Đường ta không cô độc!!
Thường Ôn lập tức tức giận đến mức tái cả mặt, trông không khác gì một con ếch xanh khổng lồ, kêu lên: “Tại sao lại có thể như vậy, tình huống gì đây?”
Cùng nhau xây miếu, cùng nhau ra sức.
Công lao rất lớn, không nói những thứ khác, nhưng ít ra cũng phải mạnh hơn Ngụy Nguyên Xuân chứ?
Thậm chí xem như trong mắt Thanh Ngưu Đại Tiên chỉ thấy có Ngụy Nguyên Xuân, thì suy cho cùng hắn cũng có công lao mà?
Đây đâu chỉ là phân biệt lớn nhỏ?
Bọn họ đều được công pháp, dù mình không được cho công pháp đi nữa, cho một thuật pháp cũng có thể chấp nhận được.
Kỹ thuật nhân công phối giống heo nái?
Đây là cái nghề dơ bẩn hèn mọn gì vậy?
Chỉ cần nói ra, đã đủ để thấy là tri thức này sẽ bị coi như rác rồi!
Thường Ôn muốn phát điên, nhưng lại không biết lý do tại sao mình lại bị như vậy, rốt cuộc thì mình đã làm sai điều gì chứ.
Lúc này vẫn là Ngụy Nguyên Cát đứng lên, khoác vai Thường Ôn, khuyên giải: “Thường ca, bớt giận, chuyện truyền pháp này vẫn luôn là lúc lên lúc xuống, đại tiên truyền pháp như vậy chắc hẳn là có ý riêng, sấm sét bão giông, đều là ân trời ban.”
Về phương diện khuyên nhủ người khác, Ngụy Nguyên Cát rất có kinh nghiệm.
Một câu sấm sét bão giông đều là ân trời ban.
Có thể coi là đã nói ra bản chất của truyền pháp.
Đại tiên truyền cho ngươi cái gì, dù ngươi có muốn hay không cũng phải nhận lấy.
Sau đó ngươi còn phải đi làm lễ tạ Thần.
Không phục?
Kìm nén.
Kìm nén, kìm nén rồi chịu phục.
So với cực đoan trên triều đình, quân muốn thần chết, thần không thể không chết, Thanh Ngưu Đại Tiên đã rất khoan dung độ lượng.
Mặc dù kỹ thuật nhân công phối giống heo mẹ hơi thấp kém dơ bẩn, nhưng thế nào cũng được coi là một tay nghề mà, đúng không?
Nếu như có một ngày nào đó, heo nái ngươi nuôi trong nhà không mang thai được, ngươi còn có thể giúp đỡ một tay mà phải không?
Đây gọi là nhiều tài không sợ thiệt.
Đâu có ảnh hưởng gì đến thân thể của ngươi, càng không muốn lấy mạng của ngươi.
Tóm lại, vẫn là được đến.
“Bình tĩnh, bình tĩnh.”
Lúc này, Ngụy Vũ cũng mở miệng, nói: “Thanh Ngưu Đại Tiên làm việc ẩn hiện thất thường, giống như là nước, khi nó rơi xuống ngươi sẽ không bao giờ biết được nó là dòng nước ngọt lành hay mưa đá.”
Đến cùng thì cũng là do người từng trải đưa ra lời khuyên nhủ, một câu của Ngụy Vũ mới xem như làm cho Thường Ôn bình tĩnh một chút, Thường Ôn đánh giá Ngụy Vũ một chút, tò mò hỏi: “Ngươi cũng đã từng trải qua truyền pháp như thế này à?”
“Khụ khụ, không có.”
Ngụy Vũ mặt không biến sắc tim không đập nhanh lắc đầu, quả quyết nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Thường Ôn vẫn hơi nghi ngờ, nhưng cũng không có tâm trạng quan tâm kỹ càng, cuối cùng cũng chỉ có thể búa rơi vào chân tự nhận mình bị xui xẻo.
Ván bài sau đó Thường Ôn đã không còn chút tâm trạng nào để chơi.
Ngược lại, Ngụy Vũ bỗng nhiên lại mạnh mẽ xông lên, đại sát tứ phương, cực kỳ may mắn.
Đúng lúc này, phía bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào ầm ĩ.
Mấy người bước nhanh tiến vào, người dẫn đầu mặt mũi bầm dập, còn có một mảnh da đầu bị bong tróc, dáng vẻ cực kỳ chật vật.
Người còn chưa tới nơi, tiếng nói đã truyền đến: “Ca, ta bị người ta đánh, ngươi phải giúp ta.”
Người tới, chính là Thường Uy.
Thường Ôn trông thấy dáng vẻ của Thường Uy, hơi giật mình.
Lúc này Thường Uy cũng nhìn thấy đám người Đồ Bách Thú, Ngụy Vũ, hắn ta biến sắc, vội vàng chào hỏi: “Đồ Thiên hộ, Vũ ca, Nguyên Cát ca cũng ở đây hả.”
“Ngươi đây là tình huống gì?” Đồ Bách Thú hỏi thăm.
Thường Uy nuốt nước miếng một cái, hắn ta đi ngang qua quán trà, nhìn thấy mấy tên thủ hạ thường hay đi theo Thường Ôn liền trực tiếp xông vào, không ngờ rằng mấy người Đồ Bách Thú cũng ở đây, trong lúc nhất thời hắn ta ngập ngừng không biết có nên nói hay không, cuối cùng đành dùng ánh mắt như cầu cứu nhìn về phía Thường Ôn.
Bối phận của Đồ Bách Thú đặt ở đó, Thường Uy cảm thấy chột dạ.
“Có lời mau nói, có rắm mau thả!” Tâm trạng Thường Ôn đang không được tốt, trực tiếp mắng.
Thế là Thường Uy bắt đầu lải nhải trình bày, kể một lượt chuyện mình bị đánh ở miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân.
Hắn ta vừa nói xong, mấy người quanh bàn đều nhìn về phía Thường Ôn với vẻ mặt, thì ra là thế.
Che che giấu giấu, thêm mắm dặm muối.
Nhưng không che lấp được một sự thật, thằng oắt con này, ra tay đánh nhau với người ta trong miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân.
Tính toán lúc di chuyển, thời gian vừa khớp.