Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 430 - Chương 430 - Một Ngày Bị Đánh Ba Trận

Chương 430 - Một ngày bị đánh ba trận
Chương 430 - Một ngày bị đánh ba trận

“Ngươi nói là, ngươi đánh nhau với người ta trong miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân?” Thường Ôn kìm nén cơn tức, nheo mắt, bước từng bước về phía Thường Uy, bàn tay nắm chặt đến phát ra tiếng ken két.

“Ca, là tên thợ thiêu thi kia xen vào việc của người khác trước, ngươi xem ta bị hắn đánh này.” Thường Uy chỉ vào vết bầm đen trên mắt mình, kêu lên.

“Ngươi nói là, ngươi còn muốn đuổi lão miếu hầu kia đi?” Thường Ôn càng bước càng đến gần.

“Lão già kia, không biết là từ đâu xuất hiện, ta thấy ông ta chính là một tên lừa đảo.” Thường Uy lời lẽ hùng hồn, nói: “Ca, hương hỏa trong miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân càng ngày càng thịnh vượng, hơn nữa miếu này còn là do chúng ta xây, cho nên miếu này phải do chúng ta quản lý chứ.”

“Ngươi nói là, ngươi không chỉ muốn đuổi lão miếu hầu đi, còn muốn chiếm miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân?” Thường Ôn đi tới trước mặt hắn ta.

Đến lúc này, Thường Uy cuối cùng cũng cảm nhận được hình như có gì đó không đúng, hắn ta cố gắng mở to mí mắt đã sưng húp ra, nhìn về phía Thường Ôn, nói: “Ca, ngươi... Ngươi sao vậy, ngươi trông có vẻ không vui...”

“Ta rất vui!”

Vừa dứt lời, một nắm đấm phóng đại đã phóng thẳng về phía Thường Uy.

“Bụp!”

“Ai nha!”

Thường Uy bất ngờ không kịp chuẩn bị, trực tiếp bị đấm thẳng vào mặt.

“Ca ngươi.... Ngươi tại sao lại đánh ta?” Thường Uy ngơ ngác, bạch bạch bạch lui về phía sau.

“Tự ngươi suy nghĩ lại kỹ càng đi.”

“A? Ta...”

“Bụp!”

“Ai nha!”

“Bành!”

“Ca ca đừng đánh nữa, ai nha!”

“Cứu mạng, cứu mạng a!!”

“....”

Khá lắm, Thường Ôn tay năm tay mười, đánh cho Thường Uy kêu lên liên hồi, ngã té nhào.

Mấy tên chó săn của Thường Uy thấy vậy, bị dọa đến run lẩy bẩy.

Mặc dù không rõ tại sao Thường Uy bị đánh, nhưng đây chính là sự thật đang xảy ra.

Vị đại ca được xem như chỗ dựa của Thường Uy mà lúc nào hắn ta cũng treo bên miệng, lúc này lục thân không nhận.

Hơn nữa còn là đánh thật, quyền nào quyền nấy đánh thẳng vào thịt.

Nếu như những quyền này là đánh lên người bọn họ, đảm bảo một quyền mất mạng.

“Cứu mạng, Vũ ca... Vũ ca cứu ta!” Thường Uy chịu mấy chục quyền, mặc cho hắn ta kêu gào như thế nào thì cũng vô dụng, cuối cùng hắn ta phải kêu cứu Ngụy Vũ.

Chắc chắn Thường Ôn điên rồi, ai cũng không nhận.

Trong những người ở đây, chỉ có Ngụy Vũ là hắn ta quen thuộc một chút, hơn nữa còn có năng lực có thể giữ chặt Thường Ôn lại.

Ngụy Vũ nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng lên.

Hắn đứng lên, đi qua kéo Thường Uy từ dưới đất dậy, nhếch miệng nở nụ cười.

Tiếp đó ngay vào lúc ánh mắt Thường Uy đang điên cuồng lấp lóe sự mang ơn, sống sót trong tai nạn.

Khóa cổ, chọc mắt, đập mũi, đạp thận, khỉ con trộm đào, túm đầu, cuối cùng lại thêm một chiêu lăng không đá háng.

Hoắc nhi.

Thường Uy vừa mới đứng lên, đã lập tức lại nằm xuống.

Hai mắt trắng dã, toàn thân co giật.

Cổ họng phát ra tiếng “hơ hơ”, chỉ nghe thở ra, không thấy hít vào, da đầu lại tróc đi một mảng, quần áo rách nát, giày cũng bị quăng mất.

Cẩn thận nhìn kỹ, bàn chân còn sưng mụn mủ.

Phải nói là cực kỳ thê thảm.

Mấy tên chó săn lúc này đã là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hai tên điên này, ngay cả với người mình cũng ra tay độc ác như thế.

Thường Uy đáng thương.

Trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi đã phải chịu ba trận đánh!

Đây là chọc trúng thần tiên phương nào rồi?

.....

Cùng lúc đó, bến tàu.

Tần Hà chắp tay sau lưng, miệng ngâm nga tiểu khúc, tâm trạng không tồi.

Hạt giống ớt mà Vương Thiết Trụ gieo trồng hồi đầu xuân nay đã mọc thành một đám lớn, xanh xanh đỏ đỏ, dài, ngắn, cong, không cong, hình dạng như thế nào cũng có.

Hai bản kỹ thuật nông nghiệp < Kỹ thuật trồng ớt >, < Kỹ thuật gây giống ớt > cùng phát huy, chính là không giảng đạo lý như vậy đấy, năm nay chắc chắn là có lộc ăn rồi.

Sáng sớm, Tần Hà nhớ tới món ớt xào thịt bò năm ngoái, cảm thấy rất hoài niệm.

Có Vương Thiết Trụ khuyến khích, cho con bê rời khỏi, hôm nay hắn dự định làm một bữa, thỏa nguyện một chút rồi nói sau.

Lúc này xem chừng là Vương Thiết Trụ đã hấp màn thầu xong rồi.

Không chút do dự, Tần Hà trực tiếp đi chợ bán thức ăn.

Vừa đến đã thấy, ở đầu hẻm mở chợ bán thức ăn có treo một cái đầu bò to.

Người bán hàng đang cầm dao chặt xương, ra sức phân chia thịt bò, tốp năm tốp ba người vây xung quanh trước sạp.

Bên cạnh sạp hàng có một người khá quen đang đứng lau nước mắt.

Ai?

Ông chủ Ngưu Hành, Miêu Vĩnh Đức.

Ánh mắt Tần Hà lập tức bừng sáng.

Bàn về thịt bò, vẫn là thịt bò thảo nguyên Khẩu Bắc là ăn ngon nhất.

Thuần thiên nhiên, chỉ ăn cỏ, không ăn máng, phẩm chất thượng thừa.

Con bò này, xem xét chính là bò Nhung quốc, từ thảo nguyên tới.

“Miêu lão bản, thịt bò các ngài có năng suất rất cao nha.” Tần Hà đi lên, cười chào hỏi.

Miêu Vĩnh Đức trông thấy là Tần Hà, chắp tay, dáng vẻ thảm thương, nói: “Quan gia ngài đừng chê cười ta, ta đang liên tục bị xui xẻo đây, ngài xem, đây... Đây đã là con thứ tư bị tai họa rồi.”

“Chuyện như thế nào?”

Tần Hà kỳ quái, thầm nghĩ lần lấy sữa chua lần trước đã qua hai tháng rồi, con bò kia làm gì chống đỡ được lâu như vậy chứ.

“Là chuột, một con chuột rất lớn, tươi sống cắn chết bò.” Miêu Vĩnh Đức mở ra hai tay, khoa tay múa chân biểu thị “cực lớn”, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.

“Chuột?” Tần Hà im lặng, lần trước con bê có từng nói đã gặp một con chuột lớn ở Ngưu Hành, sau đó bị nó húc chạy mất.

Lần này lại tới, không biết là có mưu đồ gì nữa.

“Buổi sáng ta đi báo quan, nhưng lão gia nha phủ không tin lời ta nói.” Miêu Vĩnh Đức khóc lóc kể lể, thật sự rất đau lòng.

Năm ngoái mua một con bò đực, vô duyên vô cớ bị thoát dương chết.

Mua một con bê, lại bị đem đi bồi thường cho người ta.

Sang năm nay tiếp tục mua hai con, lại vô duyên vô cớ bị thoát dương chết.

Tiếp tục mua thêm một con nữa, lại bị chuột cắn chết.

Miêu Vĩnh Đức chỉ cảm thấy mệnh mình khắc bò đực, chính là không không chứa được mệnh bò đực.

“Quan gia, ngài phân xử một chút, đến cùng là ta trêu ai ghẹo ai chứ, tại sao lại gặp xui xẻo như vậy.” Miêu Vĩnh Đức đấm ngực giậm chân, khuôn mặt lộ vẻ không muốn sống nữa.

Tần Hà hơi ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng, nói: “Thực ra thì, không phải do ngươi xui xẻo, mà là....”

“Là cái gì?” Miêu Vĩnh Đức hơi sửng sốt một chút, vội vàng truy vấn.

“Mà là....” Con ngươi Tần Hà xoay chuyển một vòng, nói: “Đều là do con chuột lớn kia, nó quá ghê tởm, liên tiếp gây tai họa cho bốn con bò đực của ngươi, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!”

Miêu Vĩnh Đức chớp chớp mắt, hỏi: “Quan gia, ngài nói là, ba con trâu bị thoát dương trước đó, cũng là do con chuột lớn kia gây tai họa?”

“Ngoại trừ nó còn có thể là ai đây? Tinh quái mà, chính là hút dương khí.”

“Ai nha nha, nói như vậy, chắc chắn chính là nó!”

“Miêu lão bản cứ bình tĩnh đừng lo lắng, chuyện này nếu bản quan không biết thì cũng thôi đi, nay đã biết rồi, nhất định sẽ gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, buổi tối ta sẽ làm thịt cái tai họa kia.”

“Thật sự? Vậy... Vậy rất cảm ơn quan gia, cái này... Cái đùi bò này ngài cầm đi, một chút tâm ý của ta, ngày nhất định phải nhận lấy, sau khi chuyện thành công, ta ắt có tạ lễ khác.” Miêu Vĩnh Đức nghe vậy, mừng đến nói không trôi chảy.

“Đùi bò ta nhận, tạ lễ thì không cần.”

“Cảm ơn quan gia, cảm ơn quan gia, ai nha, ngài thật sự là một người tốt.”

Bình Luận (0)
Comment