Sau gần nửa canh giờ, Tần Hà nhận lấy thẻ người tốt mà Miêu Vĩnh đức phát, ngâm nga hát, vác đùi bò về tới lò hỏa táng.
“Gia, con bò này sẽ không phải lại là bò Miêu Ký dùng để làm giống chứ?” Vương Thiết Trụ đón lấy đùi bò, tò mỏ hỏi.
Bò giống Khẩu Bắc rất dễ nhận biết, phải nói là thịt nhiều thể tráng.
Cái đùi to hơn so với bò trong quan nội một vòng, các khối cơ thịt cực kỳ rắn chắc.
Đương nhiên đây không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là, hai tháng trước Vương Thiết Trụ đã tận mắt nhìn thấy, Tần Hà dưới bản năng phát tác, đã biến thành dáng vẻ Ngụy Vũ, vụng trộm đi lấy sữa bò.
Ngày thứ hai Chưởng quỹ Ngưu Hành Miêu Vĩnh Đức liền khóc sụt sùi bán thịt bò ở chợ bán thức ăn.
Hôm nay lại có thịt bò, chẳng phải là?
Miêu chưởng quỹ đúng là quá đen đủi.
Cách thần quá xa, cách gia quá gần.
Đây là số mệnh.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Tần Hà nhìn thẳng vào nó.
Tim Vương Thiết Trụ hẫng một nhịp, lúc này mới phát hiện ra mình đã hỏi lời không nên hỏi, lập tức ấp úng: “Gia, ta... Ta nói là con bò này thật sự đầy đặn... Vạm vỡ.”
“Vạm vỡ thì có tác dụng gì, còn không phải vẫn bị chuột tinh cắn chết sao.” Tần Hà không thèm để ý đến nó nữa, đi đến trên đệm chăn, nằm xuống.
“Chuột... Chuột tinh làm?” Vương Thiết Trụ sững sờ, thở phào một hơi.
“Bữa trưa gọi cả Tiểu Điêu nữa, buổi tối lại gọi Lamborgh, đi bắt chuột tinh.”
“A, vâng, gia.”
.....
Cùng lúc đó, trên đường phố trong nội thành.
Ngụy Vũ chắp tay sau lưng hát ngâm nga đi dạo, trên mặt hắn mang một cái mặt nạ màu bạc.
Hiện tại khuôn mặt của hắn không biết đã bị bao nhiêu người căm thù, nhất định phải làm việc lặng lẽ.
Mặt nạ là một thứ tốt, chỉ cần đeo lên mặt, không cần che đi bao nhiêu, chỉ cần che đi nửa gương mặt là cơ bản không có ai nhận ra.
Cộng thêm một thân Phi Ngư phục, chẳng có tên quan sai tuần tra nào dám đi lên đề ra nghi vấn.
Tâm trạng Ngụy Vũ xem như không tồi, cơn khó chịu trong lòng đã tan hết, còn được giãn gân cốt.
Đã rất lâu rồi hắn không được thả lỏng thoải mái như vậy.
Chỉ là Ngụy Vũ cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy thoải mái như vậy nữa.
Chẳng lẽ là phát hiện ra mình cũng không phải là người duy nhất bị Thanh Ngưu Đại Tiên nhằm vào?
Còn có người trong đồng đạo?
Phải, lại hình như không phải toàn bộ.
Trước đó Ngụy Nguyên Cát đã đề nghị Ngụy Vũ đeo mặt nạ đi ra ngoài, nói tránh đi phiền toái, không mất mặt.
Nhưng Ngụy Vũ từ chối, làm người, thân là đại trượng phu, đặc biệt còn là kiêu tử Phi Ngư.
Vậy thì phải là đi không đổi tên ngồi không đổi họ, lấy gương mặt thật đi gặp người.
Nhưng hôm nay vừa đeo mặt nạ ra ngoài, hắn đã phát hiện ra.
Quá tốt!
Nếu biết trước như vậy, đừng nói là đeo mặt nạ, bảo hắn mặc nữ trang đi ra ngoài cũng được.
Cần gì phải đề nén hơn hai tháng như vậy chứ, thậm chí còn bỏ qua đại công xây miếu.
Từ năm ngoái đến giờ, Ngụy Vũ phát hiện, tâm tình của mình đã xảy ra thay đổi cực lớn trong vô thức.
Lúc nào cũng làm giá thực sự rất mệt mỏi, thả xuống mới biết có bao nhiêu nhẹ nhõm.
Giờ khắc này, hắn thậm chí còn cảm thấy, oán niệm của mình với Thanh Ngưu Đại Tiên đã giảm bớt đi rất nhiều.
Đại tiên cứu tế thiên hạ, không tiếc truyền pháp, công đức cái thế.
Giống như là vung thóc cho gà ăn, một nắm vung ra, nhất định là có nhiều có ít, có mỏng có dày.
Tuy quá trình có nhiều quanh co lòng vòng, nhưng cuối cùng vẫn không bạc đãi mình.
Nghĩ như vậy, hắn thậm chí đã cảm thấy chút oán hận còn sót lại cũng đã tan thành mây khói.
Nếu thay đổi vị trí, có thể mình còn không thể khoan dung độ lượng được như Thanh Ngưu Đại Tiên người ta.
Chỉ có nhận không, không có trả giá, làm gì có chuyện dễ ăn như thế.
Đang cảm khái, bỗng nhiên.... Những người phía trước nhanh chóng dạt ra như sóng triều.
Một đám người hùng hùng hổ hổ tiến về phía bên này.
Nam tử trung niên dẫn đầu cầm dao phay trong tay, mặt mũi tràn đầy sát khí.
Ngụy Vũ nhận ra người này, đại ma cô Di Hồng Viện – Thái Tam Đao.
Một cái đao phay dùng đến xuất thần nhập hóa, danh xưng một đao giết người, một đao chém quỷ, một đao chặt yêu.
Trên giang hồ mười năm trước, có thể nói là người này muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Ngoại trừ Thái Tam Đao, còn có môn khách của Huệ Vương phủ, tử sĩ Khai Bình Vương phủ, ngoài ra còn có đại cang đầu Xa mã bang, Tào Hà bang,... Một đoàn người cộng lại, khoảng chừng hai mươi người.
Ai nấy đều tràn đầy sát khí, mặt mày dữ tợn.
“Ngụy Vũ, ngươi để chúng ta đợi quá lâu rồi đấy, hôm nay rốt cuộc cũng không nhịn được, chịu ra cửa rồi, ha ha.”
Thái Tam Đao nghiến răng, hung hãn nói, nói xong ông ta hất tay một cái, hô: “Tất cả bao vây hắn lại cho ta, hôm nay không thể để hắn chạy nữa!”
Vừa ra lệnh một tiếng, đám người lập tức xông lên, bao vây Ngụy Vũ lại.
Ngụy Vũ thở dài một hơi, nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được rằng, đám người này lại mang thù như thế.
Đeo mặt nạ rồi mà vẫn có thể tìm được mình, rõ ràng là vẫn một mực giám sát mình, thấy mình lạc đàn mới nhảy ra.
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Không đúng, phải là Thanh Ngưu Đại Tiên nghĩ lại mà kinh.
Lột quần áo các cô nương Di Hồng viện, ngay cả tú bà cũng không bỏ qua.
Một cước đá chết chó bull mà thế tử Huệ Vương nuôi.
Một mồi lửa đốt hết sổ sách ruộng đồng của Khai Bình Vương phủ.
Vả miệng hoàn khố Khách Thị hai mươi cái ở trên đường phố.
Ngoài ra còn cướp nhân sâm núi tuyết Liêu Đông của Đại Đao hội, đốt sạch thạch tín cùng độc trùng mà Tiểu Đao hội đã thu thập.
Còn có đủ các địa đầu xà trên bến tàu như Tào Hà bang, Xa Mã bang.
Nói chung là, kẻ nào có thể đắc tội thì đều không bỏ sót.
Nhiều vô số kể, ít nhất cũng là mấy chục cái nồi đen.
Một cái cũng không bỏ sót.
“Thái Tam đao không giết quỷ hồ đồ.” Thái Tam Đao cầm đao chỉ vào Ngụy Vũ, quát to: “Ngươi có đeo mặt nạ ta cũng nhận ra, ngươi chính là Ngụy Vũ.”
Ngụy Vũ chậm rãi tháo mặt nạ xuống, mặt không đổi sắc: “Bản quan đi không đổi tên ngồi không đổi họ, thiêu thi đường, Ngụy Vũ.”
“Tốt, có gan đấy, là hán tử.” Mắt Thái Tam Đao sáng lên, nói tiếp: “Chỉ dựa vào những chuyện ngươi đã làm, chúng ta chém ngươi, ngươi có dám nhận hay không?”
Ngụy Vũ nở nụ cười cay đắng: “Nhận!”
Nếu không nhận thì còn có thể làm sao, hắn đã bị bao vây lại rồi.
Đã như thế thì cần gì phải nhăn nhó nữa.
Đại trượng phu, chết thì chết.
Cõng nồi đen nhất!
Chống đỡ cú đánh tàn nhẫn nhất!
Ngay sau đó, đại chiến bộc phát.
Một bên người đông thế mạnh, thực lực bất phàm; một bên đại khai đại hợp, độc chiến tứ phương. Tiếng mắng chửi, tiếng gầm thét giận dữ, tiếng đánh nhau; trong lúc nhất thời cả nửa đông thành đều chấn động.