“Một chút tài mọn cũng dám múa rìu qua mắt thợ!”
“Đại Uy Thiên Long!”
Mặc dù đại sát tứ phương thì nghe rất đã, nhưng thực tế lại là áp lực như núi.
Tuy Thái Tam Đao chỉ biết ba đao.
Nhưng đó chính là một chiêu hiếm có, có thể kiếm ăn khắp nơi, là bản lĩnh giữ nhà, dao nào cũng lấy mạng người, Ngụy Vũ muốn đối phó được ông ta thì không khỏi phải tập trung tinh thần.
Về phần hơn hai mươi người còn lại thì mặc dù có thực lực yếu hơn không ít, nhưng lại là một đám âm hiểm.
Đủ loại ám chiêu giang hồ bám lấy Ngụy Vũ điên cuồng thu phát.
Tiếp chiến không bao lâu, Ngụy Vũ đã bị đánh đến mức chỉ còn có sức chống đỡ.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể dùng ra át chủ bài.
Ngay tức thì, một cỗ sát cơ lạnh thấu xương đã phủ xuống trên đầu đám người.
Thái Tam Đao giật mình hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn trời.
Chỉ thấy trên không có một con cự xà năm đầu đang từ trên trời giáng xuống, hung hăng đánh về phía mình.
Đây là Xà thần Naga Tây Vực, danh xưng – Thiên Long, mạnh nhất là chín đầu, tiếp sau là bảy đầu, sau nữa là năm đầu.
Thiên Long năm đầu lao xuống với thế tới cực nhanh, lông tơ toàn thân Thái Tam đao lập tức dựng ngược, ông ta cấp tốc nhảy tránh đi.
Ông ta phản ứng kịp, nhưng những người khác thì không có tốc độ phản ứng nhanh như vậy.
“Ầm ầm!”
Một tiếng vâng thật lớn, Thiên Long năm đầu gần như là sượt sát qua Thái Tam Đao, ầm vang đánh xuống.
Trong chốc lát, một đám mây hình nấm bốc lên trời.
Sóng khí mạnh mẽ cuốn lấy đám người, tựa như là vải rách, trực tiếp bay ra ngoài.
Một chiêu này, làm cho chiến trường đang ồn ào náo động hoàn toàn trở nên yên tĩnh.
Cả đám lăn bò đầy đất, sau khi bị đập nện xuống đất thì chỉ có thể nằm đó rên rỉ.
Ngay cả bản thân Ngụy Vũ cũng phải bạch bạch bạch lui về phía sau, thiếu chút nữa đã ngã ngồi xuống đất.
Trong luồng khói bụi cuồn cuộn, Thái Tam Đao ho khan vài tiếng, đứng dậy trước tiên, quần áo trên người ông ta gần như đã bị xé thành vải vụn, lộ ra một lớp áo giáp tơ màu đen ở bên trong, che phủ gần hết các bộ phận yếu hại.
Ngụy Vũ cẩn thận quan sát, khuôn mặt run rẩy, đây là cực phẩm áo giáp tơ, Ô tàm ti giáp!!
Vật này thủy hỏa bất xâm, đao thương bất nhập, thậm chí còn có thể chống đỡ được khí yêu tà, quả thực chính là thứ không giảng võ đức.
Đại ma cô Di Hồng viện, không hổ là lão giang hồ Đại Đao hội tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, ẩn giấu quá sâu, cẩu đến mức khiến cho người ta bội phục.
Quả nhiên là lão tổ tông không hề nói dối, dưới sự nổi danh không có kẻ nào là giả, cái tên này ở ẩn trong Kinh thành quá lâu, toàn bộ Kinh thành suýt nữa đã xem nhẹ ông ta.
Cùng lúc đó, một chuyện chó cắn áo rách lại xuất hiện.
Chỉ thấy sau lưng Ngụy Vũ, lại đột nhiên có một đám người ầm ầm xông đến, vây đánh đằng sau.
Ngụy Vũ thấy vậy, không chút do dự, lập tức nuốt một viên Bổ khí đan rồi xoay người bỏ chạy.
Thái Tam Đao có ba búa, còn hắn chỉ có một búa mà thôi.
Đánh ra một chiêu Đại Uy Thiên Long, cơ bản đã tiêu hao hơn phân nửa lực lượng của hắn rồi.
Nếu còn không đi, e là sẽ bị lật thuyền.
Thái Tam Đao là lão giang hồ bực nào, vừa thấy Ngụy Vũ chạy liền biến tên này đã không chịu nổi, lập tức co cẳng đuổi theo.
Kết quả là, Ngụy Vũ chạy ở đằng trước, Thái Tam Đao dẫn theo một đám người đuổi theo sau.
Không chỉ có người đuổi theo, còn có người chắn đường.
Người giang hồ cái gì cũng không thiếu, chính là có rất nhiều người.
Tam giáo cửu lưu, đủ loại bang hội, ở Kinh thành chính là rắc rối khó gỡ.
Nói theo một cách khác, nó đã trở thành một bộ phận không thể tách rời của Kinh thành.
Tập hợp một trăm người có thực lực không tệ, không khó khăn chút nào.
Còn về Ngụy Vũ, đương nhiên là vượt năm quan chém sáu tướng.
Dù sao thực lực đặt ở đó.
Đợi đến khi Ngụy Vũ chỉ thiếu một bước nữa là bị Thái Tam Đao đuổi kịp, hắn lập tức trở tay đánh ra một chưởng, rống to: “Đại Uy Thiên Long!”
Thái Tam Đao giật mình hoảng sợ, lần này thậm chí còn không ngẩng đầu lên đã bật nhảy ra ngoài, cuộn tròn người lại, đem toàn bộ các vị trí yếu hại giấu sau Ô tàm ti giáp.
Nhưng mà đợi một hồi lâu ông ta cũng không nghe thấy động tĩnh của Đại Uy Thiên Long đánh xuống.
Mở mắt ra xem xét, khoảng không trên đầu hoàn toàn trống rỗng.
Nơi xa, Ngụy Vũ đã bỏ xa ông ta, chạy nhanh như gió!
Rõ ràng là bị lừa!
“Hừ hừ hừ, tức chết ngộ rồi!”
Thái Tam Đao lập tức tức giận đến mắng chửi lung tung, tiếp đó vội vàng gọi đám người phường hội đang nằm cuộn trên đất như là chim cút, tiếp tục truy đuổi.
Nhưng mà cao thủ so chiêu... Vừa chậm trễ một chút như vậy, món ăn đã lạnh.
Ngụy Vũ vượt qua mấy con phố, rẽ mấy lần đã trở về nha thự Phi Ngư Vệ.
Thái Tam Đao cách năm con phố thấy vậy cũng không dám đuổi theo nữa.
Hành hung Phi Ngư Vệ không sao cả, nhưng nếu ngươi dám đánh tới nha thự Phi Ngư Vệ, hoặc thực sự ra tay đánh chết nhân vật quan trọng, vậy thì thọc tổ ong vò vẽ rồi.
Đây là quy củ, quy củ sống chung của phường hội Kinh thành cùng Phi Ngư Vệ.
Là ăn ý giữa lẫn nhau, được hình thành từ sau trận đại loạn máu tanh tốn kha khá thời gian giữa Phi Ngư Vệ cùng phường hội ở Kinh thành vào mấy trăm năm trước.
....
Trận loạn chiến này đến nhanh, đi cũng nhanh.
Chỉ duy trì sức nóng một thời gian ngắn ngủi, đã nguội lạnh.
Hồng trần cuồn cuộn, rộn rộn ràng ràng, đánh nhau ở bến tàu thành đông là chuyện thường ngày, chỉ khác biệt là lần này gây ra động tĩnh hơi lớn một chút mà thôi.
Quan sai tuần tra đường phố nhìn thấy hố to trên đường, hùng hùng hổ hổ đưa mấy tên lưu dân đến lấp lại, tiếp đó không biết lại chui vào trong góc nào ăn uống.
Đợi đến khi hố được san bằng, chuyện này đã qua đi.
Ngày thứ hai, lại tiếp tục!
Thái Tam Đao bị lừa như vậy, cảm thấy không cam tâm, Ngụy Vũ cũng muốn thử lấy lại danh dự của mình.
Một trận long tranh hổ đấu giữa hai bên là không thể tránh được.