Hai đóa hoa cùng nở, mỗi đóa một nhánh, lại nói về con bê.
Buổi sáng dậy sớm, Lamborgh vừa ngáp vừa đi tới cái cây trong lò hỏa táng, sảng khoái xoa bóp toàn thân một hồi, đây là hạng mục nâng cao tinh thần vào mỗi buổi sáng của nó, một cái cây bình thường, lúc này vỏ cây đã bị cọ đến bóng loáng, con kiến muốn bò lên cây cũng bị trượt chân té.
Sau khi cọ đã đời xong, Lamborgh định chuẩn bị đi ăn sáng, nó có rất nhiều lựa chọn, đi Ngưu hành có thể ăn màn thầu, đi ra vườn rau ngoài thành có thể tống tiền.
Ở bên ngoài ngoại thành có một trại nuôi heo, ở đó trồng một mảnh khoai lang lớn, lần trước nó đi khoai lang còn chưa nên cũng đã ăn rất ngon ngọt, hiện tại chắc chắn càng ngon hơn rồi.
Cũng có thể đi tìm tòi ở xa hơn một chút, nếu lười, cũng có thể ăn tạm chút cỏ non bên sông.
Ngay vào lúc nó đang phân vân lựa chọn, Vương Thiết Trụ cưỡi lừa, xách một cái thùng từ lò hỏa táng đi ra, trong miệng khẽ ngâm nga tiểu khúc không biết học được từ nơi nào, Vương Thiết Trụ nhìn thấy Lamborgh, “hừ” một tiếng, trực tiếp đi ngang qua, tiến về phía bãi tha ma.
Lamborgh lập tức tức giận, cái tên vương bát đản này từ sau khi biến thành người thì bắt đầu chảnh chó, mình cũng không thèm để vào mắt.
“Phì!”
Lamborgh phun một bãi nước miếng về phía bóng lưng Vương Thiết Trụ.
Tên chết tiệt ngươi là thứ đồ gì chứ, cả ngày khoe khoang huyết mạch của mình, thực ra cũng chỉ là một con dế nhũi mà thôi.
Chẳng là cái thá gì cả.
Chờ đó, một ngày nào đó ngưu gia ta tu thành thân người đứng lên, nhất định bưng lấy chén cơm “Đốt xác” của ngươi.
Đi con đường của ngươi, làm cho ngươi không còn đường có thể đi!
Có bản lĩnh, ngươi cõng gia đi, làm thú cưỡi đi!
Để ngươi chảnh chó này!
Thầm mắng chửi trong lòng một hồi, Lamborgh mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, đồng thời cũng sinh ra lòng tò mò.
Đây không phải là lần đầu tiên nó nhìn thấy Vương Thiết Trụ đi về phía bãi tha ma, thế là nó đi theo.
Vừa đến, xem xét.
Lập tức nó càng tức giận.
Bên dưới bãi tha ma, không ngờ trồng một mảnh ớt lớn.
Dựng thẳng lên trời, cúi xuống đất, đỏ, xanh, dài, ngắn, tròn, nhọn, phải nói là loại nào cũng có.
Nhìn thấy những trái ớt này, Lamborgh đột nhiên cảm thấy bông hoa nào đó trên người mình bắt đầu hơi hơi nhói đau.
Một nửa quả ớt, cặp gắp than.... Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh!
Mình bị đuổi ra khỏi phòng thiêu thi chính là từ chuyện kia bắt đầu.
Cái tên vương bát đản này, vậy mà dám vụng trộm trồng ra một mảnh ớt lớn như vậy.
Trồng để ăn thay cơm à?
Thở dài một hơi, Lamborgh kìm nén lại xung động muốn phá hư, nghiến răng ken két đi trở về.
Nó không thích cay, nhưng gia thích.
Đồ vật gia ưa thích, cũng chỉ có thể để mặc cho tên vương bát đản chảnh chó kia kiếm lời.
Trên đường trở về, chỉ cần nhìn thấy sinh vật sống, tất cả đều bị trở thành vong hồn dưới móng Lamborgh.
Hết thảy giết chết tám con kiến, ba con châu chấu, một con rắn súp lơ, một con rết.
Sau khi Lamborgh trở về lò hỏa táng không bao lâu, Vương Thiết Trụ cũng xách theo một thùng ớt lớn tràn đầy trở về.
“Rầm” một tiếng, cửa sắt lớn đóng lại, tiếp đó liền nghe bên trong vài câu rầm rầm rì rì bàn luận cái gì đó.
Chỉ chốc lát sau, gia đi ra, nhếch miệng nở nụ cười với Lamborgh, vẫy vẫy tay.
Lamborgh cảm thấy một niềm vui vẻ tràn ra khắp toàn thân, nhanh chóng chạy tới.
Mặc dù nó không thích Vương Thiết Trụ, nhưng đối với gia thì Lamborgh cực kỳ cảm kích, sùng bái.
Nếu như thế gian này có một chúa tể duy nhất, đó nhất định là gia.
Gia đi tới gần, xoa đầu Lamborgh rồi sắp xếp cho nó một nhiệm vụ.
Truy kích Lang vương bỏ trốn.
Chính là con chó khổng lồ ở trong bãi tha ma kia, sau khi đạo hạnh tăng trưởng đã phản tổ, trở thành sói.
Không rõ nguyên nhân gì, hôm qua nó đột nhiên dẫn theo một vài cốt cán rời đi bãi tha ma, ra khỏi Kinh thành.
Nhiệm vụ gia cho rất đơn giảm, điều tra chuyện này, thuận tiện mang Lang vương về, không cần bận tâm là sống hay chết.
Sau khi chuyện thành công sẽ phong mình làm “Bãi tha ma chi vương.”
Lamborgh đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ.
Gia phái mình đi ra ngoài làm nhiệm vụ, đây là lần đầu tiên, lần đầu!
Điều này thể hiện cái gì?
Thể hiện rằng ra tin tưởng mình! Thể hiện là gia đã cho rằng mình có thể làm việc!
Cơ hội biểu hiện tốt như vậy, đương nhiên là phải nắm chặt, làm tốt, sẽ có thể khiến gia vui vẻ, sau đó liền luyện cho mình một viên hóa hình đang cũng không chừng.
Ngoài ra còn có xưng hào Bãi tha ma chi vương, mặc dù Lamborgh cũng không hiểu cái danh hiệu này có cái gì tốt, nhưng đây cũng là ban thưởng của gia.
Đó chính là tốt!
Kết quả là, Lamborgh vui mừng hớn hở, tràn đầy năng lượng, nhanh nhẹn chạy đến bãi tha ma.
Sau khi thu thập mùi Lang mùi chút, Lamborgh liền lần theo mùi đuổi theo.
Đây là bản lĩnh lớn mà gia đã truyền cho nó.
Thuật tìm mùi: Thi triển pháp thuật này, mũi của ngươi sẽ thính hơn mũi chó.
Vì để mau sớm hoàn thành nhiệm vụ trở về phục mệnh, Lamborgh hoàn toàn tập trung hết tinh thần, vừa ngửi vừa chạy, tốc độ cực nhanh.
Rõ ràng Lang vương không hề che giấu mùi của mình, cho dù là đi qua nước vượt qua sông, cuối cùng vẫn có thể tiếp tục ngửi được mùi ở bờ sông đối diện.
Truy đuổi hơn một canh giờ, Lamborgh đi đến gần một sơn cốc.
Mùi của Lang vương theo gió, trực tiếp bay vào mũi của Lamborgh.
Tới gần mục tiêu.
Xuyên qua rừng rậm một đoạn, đúng như dự đoán, con bê đã phát hiện Lang vương cùng với mười mấy thủ hạ mà nó dẫn theo.
Thân thể Lang vương to lớn không thua gì con bê, răng nhọn móng sắc, đôi mắt đỏ tươi, đứng giữa mười mấy con chó lớn cũng có hình thể không nhỏ.
Nhưng mà trong sơn cốc này, không chỉ có mỗi mình Lang vương, còn có những thứ màu xám chi chít khắp nơi trên đất.
Chuột!
Trong đó có một con chuột có hình thể không khác gì một con chó.
Mắt bò của con bê lập tức lộ ra vẻ nhân tính hóa, tràn đầy ngạc nhiên.
Nó đã từng gặp con chuột lớn kia ở Ngưu Hành, lén lén lút lút, không biết làm gì.