“Ngươi biết Thanh Ngưu Đại Tiên là ai?” Lang vương lộ ra vẻ mặt giật mình ngạc nhiên một cách nhân tính hóa.
Danh hào Thanh Ngưu Đại Tiên, bất kể là ở trong triều chính, trong giang hồ, hay là giữa các đại thế lực, đều là như sấm vang bên tai.
Nhân vật khủng bố này là người hay là yêu, không có ai biết rõ.
Chỉ biết đại khái phạm vi hoạt động của hắn ở ngay Kinh thành, đã từng đi qua chiến trường đất lỗ, môn hạ dưới trướng đã phát triển thành một tổ chức tuy tương đối phân tán nhưng lại rất cường đại: Môn đồ Thanh Ngưu.
Người có kẻ nghi ngờ không biết hắn có phải là một vị Phi ngư vương nào đó trong Phi Ngư Vệ vừa kết thúc thời gian bế đại quan đi ra hay không, hoặc có lẽ là một lão thái giám nào đó đã sống rất lâu trong Hoàng cung, nhưng sau khi sàng lọc qua các thông tin tình báo, khả năng đó đã bị loại bỏ.
Dựa theo lời từ chính miệng Thánh chủ Liên giáo Từ Hồng nói, thì đã có rất nhiều thế lực trong thiên hạ âm thầm tra xét thân phận Thanh Ngưu Đại Tiên.
Nhưng tất cả đều không có ai ngoại lệ, bọn họ bị ngăn cản trước một bức tường.
Một bức tường vô hình, nó có đặc điểm là, sau khi tra xét đến một phạm vi nhất định thì sẽ không có cách nào dò xét thêm nữa.
Hơn nữa nguyên nhân không thể tra xét còn là đủ loại thiên kỳ bách quái, không giống nhau.
Nếu như cưỡng ép thôi diễn, nhất định sẽ bị sét đánh.
Mặc dù không loại bỏ khả năng có một vài thế lực siêu nhiên đã biết được thân phận Thanh Ngưu Đại Tiên, nhưng bọn họ lại không công khai, chẳng rõ nguyên do là gì.
Thanh Ngưu Đại Tiên liên quan đến che đậy Thiên cơ, muốn thăm dò được thân phận Thanh Ngưu Đại Tiên, chỉ bằng con chuột bự khắc đồng đội này? Lang vương lập tức sinh ra lòng nghi ngờ, hỏi: “Người dùng biện pháp gì?”
“Hôi tiên ta trải rộng khắp mọi ngóc ngách trong thiên hạ, tất nhiên là có biện pháp rồi.” Thử tiên kiêu ngạo nói.
“Nếu như số lượng nhiều mà hữu dụng thì Hôi tiên gia đã sớm nhảy lên làm gia tộc đệ nhất Bắc Nguyên rồi.” Rõ ràng Lang vương không tin.
“Ngươi không tin?” Thử tiên khẽ nhíu mày.
“Giữa ngươi và ta không tồn tại cơ sở để tin tưởng lẫn nhau, lời nói không dễ nghe, nhưng đây là sự thật.” Lang vương nhìn thẳng vào Thử tiên, cười lạnh nói: “Cho nên, tốt nhất là ngươi nói rõ ràng, ngươi đột phá Thiên cơ thăm dò thân phận Thanh Ngưu Đại Tiên như thế nào, ta cần biết chi tiết.”
“Ngươi đúng là rất cẩn thận.”
Thử tiên cũng không thèm để ý, chậm rãi nói: “Nói cho ngươi biết cũng không sao, ta đã giám thị môn đồ Thanh Ngưu trên ba thành trong Kinh thành, một người hai người thì không có tác dụng gì, nhưng nhân số nhiều, dần dần sẽ có dấu vết để lại, khi tất cả dấu vết đều chỉ về một phía, vậy thì kẻ khả nghi nhất ở nơi đó nhất định là hắn. Dù là kết quả thực sự không thể tưởng tượng nổi.”
“Ý của ngươi là, ngươi không có chứng minh thực tế, hơn nữa còn chỉ có thể vòng ra trong một phạm vi?” Giọng điệu Lang vương có vẻ thất vọng.
“Một phạm vi cực kỳ nhỏ, nhỏ đến mức hoàn toàn có thể xác định ra hắn!” Thử tiên nhấn mạnh.
“Được rồi, vậy ngươi nói đi, phạm vi kia là nơi nào?” Lang vương trầm mặc trong chớp mắt, hỏi.
Thử tiên nói ra mà không chút chần chừ: “Nói cho ngươi cũng không sao, thành đông... Ở thành đông... Thành đông... Chính là thành đông....”
Nhưng mà, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra, Thử tiên đột nhiên bắt đầu nói lắp, tin tức mấu chốt phía sau giống như là đã bị chặn lại trong cổ họng, có nhả thế nào cũng nhả không ra.
Một câu hai câu thì Lang vương còn tưởng Thử tiên bị nói lắp.
Nhưng khi thấy Thử tiên lặp đi lặp lại mấy chục lần, cuối cùng Lang Vương cũng nhận ra rằng có gì đó không thích hợp.
Che đậy Thiên cơ!
Che đậy Thiên cơ gần ngay trong gang tấc!
Che đậy Thiên cơ cũng không phải là hoàn mỹ không có khuyết điểm, có phương pháp để đột phá nó, nhưng có thể đột phá lại không thể dễ dàng làm lộ ra chân tướng!
Đây chính là nguyên nhân căn bản nhất khiến thân phận Thanh Ngưu Đại Tiên bị ẩn giấu.
Trong nháy mắt Lang vương đã hiểu ra!
Về phần Thử tiên, hiện tại tất cả lông trên thân nó đã hoàn toàn dựng ngược lên.
Phương pháp của nó mặc dù có vẻ ngu ngốc, nhưng lại thật sự có công dụng.
Nó đã xác định đúng vị trí của Thanh Ngưu Đại Tiên, chính là thành tây thành đông, hơn nữa còn dựa vào trực giác mà chỉ thẳng vào Tần Hà.
Thế là nó nghĩ rằng, mình đã đột phá Che đậy Thiên cơ một cách hoàn mỹ.
Song lại chẳng thể ngờ rằng, Che đậy Thiên cơ còn có một tầng ‘không thể lộ ra’ này!
Xong con bê!
Che đậy Thiên cơ này vừa xuất hiện, ắt sẽ gặp lôi đình!
Đúng như dự đoán, ngay sau đó có một cỗ thiên uy cực kỳ kinh khủng đã từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đã bao phủ lên thân Thử tiên cùng Lang vương, chúng nó chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu bị đè một tảng đá khổng lồ.
Ngước nhìn lên bầu trời, một đạo sấm chớp kinh khủng lóe lên rồi từ trên trời giáng xuống.
“Ầm Ầm!”
Tia sét khổng lồ to như một thùng nước lớn mang theo ngàn vạn lôi cà, trực tiếp bao phủ Thử tiên cùng Lang vương.
Uy lực kinh khủng quét sạch tứ phương, bao gồm cả mấy chục con chuột bự cùng mấy con chó lớn cũng bị tia sét đánh văng ra ngoài giống như những tấm vải rách.
Một vài con có thực lực yếu thì trực tiếp bị đánh đến chia năm xẻ bảy.
Lôi đình đi qua, một mảnh trống trải hoang vu.
Thử tiên ở ngay trung tâm lôi đình, bị đánh đến thất khiếu bốc khói, toàn thân co giật.
Cái đuôi chuột khó khăn lắm mới mọc ra, nay lại bị đánh cho cháy khét.
Lang vương cách xa một chút, nhưng đạo hạnh của nó yếu hơn Thử tiên, hơn nữa quanh năm ở bãi tha ma, bị âm khí xâm nhập nên càng sợ lôi đình, hiện tại cả người cháy đen, toàn bộ lông trên thân đã hóa thành tro tàn.
Nhưng mà đây vẫn chưa phải kết thúc.
Uy áp kinh khủng kia vẫn bao phủ lấy khu vực này như cũ, thậm chí rõ ràng lôi đình còn có xu thế đánh xuống.
Lang vương hoảng sợ, dùng hết sức lực toàn thân, quay đầu nhìn trời rồi vội vàng thét to: “Cái tai tinh nhà ngươi, ta bị ngươi hại chết rồi, mau từ bỏ suy nghĩ lộ ra thân phận Thanh Ngưu Đại Tiên đi, bằng không hôm nay tất cả đều phải chết ở chỗ này!”
Thử tiên nghe vậy, lập tức như thể hồ quán đỉnh, hiểu ra, vội vàng ở từ bỏ suy nghĩ nói ra chân tướng, thu nén đến tột cùng, liên tiếp quăng ra một tá lời thề độc, quãng đời còn lại tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa chữ về thân phân Thanh Ngưu Đại Tiên, bằng không trời đánh ngũ lôi, vĩnh thế không được siêu sinh.
Dường như lời thề độc có tác dụng, sau một khắc, uy áp đè lên trên thân hai thú dần dần suy yếu, qua thời gian mười mấy hơi thở sau đã biến mất không thấy gì nữa.
Che đậy Thiên cơ, biến mất.
Hai thú lập tức thở phào một hơi, chỉ cảm thấy được sống sót sau tai nạn.
Nếu như có một đạo thiên lôi nữa đánh xuống, đảm bảo là bọn chúng đã xong đời rồi, chỉ một đạo này, đã gần như là cực kỳ chuẩn xác chỉ cho bọn chúng giữ lại một tia tính mệnh, thêm một chút nữa thôi là phải chết thẳng cằng rồi.
Đây cũng không phải thiên lôi bình thường.
Nhưng mà còn không đợi cho bọn chúng thở phào ra hết hơi này.
Một bóng đen đã từ đằng xa lao vọt tới, đập vào trong mắt bọn chúng là một bóng hình khổng lồ, che đi ánh mặt trời.
Bóng đen từ trên cao nhìn xuống, đánh giá hai bọn chúng một cái rồi nhếch miệng nở nụ cười, vui vẻ hỏi: “Hai vị, nhận biết bản ngưu gia không?”