Lang vương cùng Thử tiên vừa nhìn kỹ.
Ngay tức thì hoảng sợ đến mất hồn mất vía.
Lại xong con bê rồi!
Lần này còn thực sự là một con bê, con bê!
Con bê này sớm không xuất hiện, trễ không xuất hiện, lại xuất hiện ngay khi thiên lôi vừa ngừng đánh, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết nó muốn làm gì.
Trong hai thú, Thử tiên sợ hãi tột độ hơn cả.
Con bê này nó đã gặp qua không ít lần, còn từng bị nó húc ở trong Ngưu hành Miêu ký.
Là bò của quan thiêu thi bốn đồng tiền ở lò hỏa táng thành đông, Tần Hà!
Mà Tần Hà chính là Thanh Ngưu Đại Tiên, tên gia hỏa nuôi bò cưỡi ngưu duy nhất trong lò hỏa táng thành đông.
Vốn nên là hắn rất dễ dàng bị người ta nghi ngờ, nhưng bởi vì che đậy Thiên cơ nên không hề bị bại lộ.
Đáp án thực sự chính là đơn giản như vậy, đặc điểm đặc thù chính là rõ ràng như thế, rõ ràng đến mức tất cả mọi người đều “mù lòa”.
Đối mặt với con bê đột nhiên nhảy ra, Thử tiên chỉ có một suy nghĩ – Thanh Ngưu Đại Tiên tới, nó lập tức run lẩy bẩy, đâu còn tâm trí nào nghĩ đến việc trả lời con bê nữa.
Lang vương không hiểu rõ bí ẩn bên trong, nhưng nó cũng biết con bê này không đơn giản.
Nó cũng đã từng gặp con bê này, thỉnh thoảng con bê này sẽ lượn lờ ở phụ cận bãi tha ma, thường xuyên ra vào Ngưu hành Miêu Ký cùng lò hỏa táng thành đông, nhưng hai bên vẫn luôn là nước sông không phạm nước giếng, không có mâu thuẫn gì.
“Chết rồi à, chưa chết thì trả lời một câu, bằng không bản ngưu gia ta sẽ coi các ngươi như thi thể mà xử lý.” Lamborgh thấy mình hỏi mà không kẻ nào trả lời, lập tức cảm thấy mất mặt, nó bất mãn nói.
“Nhận biết, nhận biết.” Thử tiên trả lời đầu tiên, nó vội vàng xốc lại tinh thần, cười làm lành nói: “Ngưu gia, ngài... Tại sao ngài lại ở đây?”
“Đi ngang qua!” Con bê tiếp tục toét miệng cười, trêu đùa hỏi: “Có thấy vui bất ngờ không, có ngoài ý muốn hay không?”
Thử tiên nghe vậy thì cảm thấy muốn khóc, có cái rắm niềm vui bất ngờ, kinh sợ bất ngờ thì có.
Hôm nay chắc chắn là lật thuyền trong mương rồi, sớm biết vậy thì nên sớm trở về Bắc Nguyên.
Đáng tiếc, hối hận đã không còn kịp.
“Đang hỏi ngươi đấy, có thấy vui bất ngờ hay không?” Con bê ỷ thế ép hỏi, tỏ vẻ nếu như ngươi không phối hợp thì sẽ lập tức chơi chết ngươi.
“Vui vẻ, vui vẻ.” Thử tiên chỉ có thể xuôi theo nó mà trả lời.
Kẻ đến không có ý tốt, nếu còn trái nghịch nó, coi như thật sự sẽ xong đời.
Lòng khát khao được sống cực kỳ mãnh liệt, đã khiến Thử tiên lựa chọn chịu khuất phục trước cường giả một lần nữa, giống như lúc nó đối mặt mới các tử đệ Tiên gia khác vậy.
Mấu chốt nhất là, nó biết thực lực con bò này.
Tuy đạo hạnh không cao, nhưng thực lực lại cực mạnh, lần trước nó đã từng bị ăn thiệt ở Ngưu hành, nếu không phải chạy nhanh, lúc đó nó đã xong rồi.
Ngay cả khi ở trạng thái toàn thịnh cũng không phải là đối thủ, hiện tại thì hoàn toàn chính là thịt nằm trên thớt, mặc kệ người cầm nắm.
“Vậy... Có thấy kích thích hay không, có hài lòng hay không?” Lamborgh gật gù đắc ý, cả khuôn mặt bò đều lộ vẻ nghiền ngẫm một cách nhân tính hóa.
Từ khi sinh ra khỏi bụng mẹ, nó chưa từng nghiêm chỉnh, ngay cả bước đi cũng không đứng đắn, lúc nào cũng nhảy nhót không yên, bằng không cũng sẽ không bị Tần Hà chọn trúng, cái này gọi là vật họp theo loài, người chia thành nhóm.
“Hài lòng, hài lòng!” Thử tiên cố nặn ra một nụ cười trông còn khó coi hơn khóc, liên tục gật đầu.
Hiện tại lòng tự trọng của nó không khác gì thực lực, đã bị nghiền ép đến tan nát.
“Hài lòng là tốt rồi, lát nữa sẽ tìm cho ngươi một nơi khiến ngươi càng vui vẻ hơn.” Nụ cười của Lamborgh càng thêm biến thái, tiếp đó nó lại quay sang Lang vương, nói: “Còn có ngươi, cái con chó ngốc này, nãy giờ không nói gì, có phải không hài lòng hay không?”
Lang vương chậm rãi nhắm mắt lại, hít thở sâu vài hơi, lộ ra dáng vẻ đành phải chấp nhận như Thử tiên.... Nhưng mà ngay sau đó, nó là đột nhiên không có dấu hiệu nào, nhảy bật lên, thình lình phóng ra phương xa.
Không ngờ, nó muốn chạy trốn!
Lang vương không phải Thử tiên, nó là vương bãi tha ma, là chúa tể độc nhất vô nhị ở nơi đó.
Lòng tự trọng mãnh liệt cùng thực lực còn sót lại, để nó đưa ra quyết định ra sức đánh một trận.
Lòng tự trọng thì đương nhiên không cần phải nói, kẻ Vương giả thà chết chứ không chịu khuất phục, lang hồn vĩnh viễn sẽ không khuất phục.
Bảo nó nịnh nọt như Thử tiên, nó không làm được, cho dù là chết.
Về phương diện thực lực, nó cũng không phải là mục tiêu chủ yếu của thiên lôi, cho nên mặc dù nó bị thương khá nặng, nhưng vẫn còn giữ lại được một phần thực lực.
Chỉ cần khiến con bê hơi thả lỏng cảnh giác một chút, sau đó thình lình chạy trốn, như chắc chắn sẽ có phần thắng, chỉ cần thêm chút may mắn.
Nhưng mà... Nó tính sót một việc.
Lamborgh là ngưu của Thanh Ngưu Đại Tiên, là con bò đã từng nhai Tẩy tủy đan, Cường thú đan, nhân sâm núi tuyết trăm năm mà từng bước trở nên cường đại, cơ sở tu luyện khá là vững chắc.
Đồng thời Lamborgh còn nắm giữ một vài thuật pháp không giảng đạo lý như là thuật dạ ẩn, man ngưu kình, thiết đầu công, thuật mình đồng da sắt cao cấp cùng với man ngưu đâm mạnh.
Man ngưu đâm mạnh: Bí thuật bất truyền đến từ Thâm Uyên, khi thi triển pháp thuật này, ngài có thể nhanh như tia chớp, thế như phá núi, dũng mãnh khó cản giống như thiên quân.
Chú thích: Thuật này chỉ thích hợp với loài có vó, ngưu tộc là thích hợp nhất.
Nghiêm chỉnh mà nói, cho đến trước mắt, Lamborgh chỉ biết có mỗi chiêu này.
Nhưng... Thân ở dưới trướng đại tiên, một chiêu này, là một chiêu có thể kiếm ăn khắp nơi.
“Bò...ò...!”
Lamborgh quay đầu nhìn lại, con chó ngốc kia lại dám chạy?
Ăn ngưu gia ta một cái Man ngưu đâm mạnh.
“Sưu!”
Chỉ thấy vó Lamborgh phóng ra gió, Lang vương nhanh, nhưng Lamborgh càng nhanh.
Mà khí thế còn kinh khủng hơn.
Lamborgh vừa động, khí thể quanh thân nó lập tức thay đổi.
Một cỗ sức mạnh hào hùng khổng lồ đột ngột xuất hiện, phảng phất như là muốn trấn áp khoảng không gian này, bốn vó giẫm đạp, dấy lên bụi đất ngất trời, mặt đất chấn động đến kêu vang, ầm ầm rung chuyển.
Lamborgh tựa như có sơn nhạc chi hồn phụ thể, lúc này nó không phải là một con bò, không còn là một con bò nữa ~ ~
Lang vương có cảm ứng, nó vừa quay đầu thì lập tức đã bị dọa đến mất hồn mất vía.
Ngưu yêu nho nhỏ, nhưng khí thế xông về phía trước lại có thể so sánh với núi băng đất diệt, mấu chốt nhất là tốc độ, lao nhanh như gió, phóng nhanh như chớp.
Đây là bí thuật cực kỳ khủng bố!
Xong đời rồi!
Lang vương chỉ kịp nảy lên suy nghĩ này.
Ngay sau đó, “rầm” một tiếng vang cực lớn.
Lang vương chỉ cảm thấy mình như là một con kiến bị cả dãy núi đè lên.
Cơ thể nó bay ngược ngoài, thân thể vặn vẹo như là một tấm vải rách, theo đó, kinh mạch cùng gân cốt bên trong đã nhanh chóng hóa thành thịt nát xương tan.
Đau không?
Chắc chắn là đau.
Nhưng mà... Không cảm giác được.
Bởi vì không chờ Lang vương cảm nhận được đau đớn, lực lượng kinh khủng kia đã truyền đến bên trong xương sọ của Lang vương, làm cho tất cả vỡ nát.
Lang vương, xong đời.