Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 437 - Chương 437 - Tin Tức Tốt, Tin Tức Xấu

Chương 437 - Tin tức tốt, tin tức xấu
Chương 437 - Tin tức tốt, tin tức xấu

“Rầm!”

Bụi đất tung bay, xác sói khổng lồ rơi xuống đất, hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.

Lang vương vốn tưởng rằng mình chỉ là đi ra gặp mặt mưu đồ, xem có thể vớt được chút lợi lộc gì hay không.

Chưa từng nghĩ tới, mình lại bị con chuột đáng chết kia lừa thê thảm như vậy.

Thân là sâu kiến, phải biết tự hiểu lấy.

Có thể múa may quay cuồng ở dưới chân voi không phải bởi vì ngươi lợi hại, mà là bởi vì kẽ hở giữa chân voi quá lớn.

Tên ngu ngốc chuyên bẫy đồng đội, bản vương có làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!!

Khi Lang vương lâm chung, oán khí nặng nề, hoàn toàn không cam lòng.

Về phía Thử tiên, cú va chạm có lực trùng kích mạnh mẽ đến chấn động kia làm cho nó triệt để tuyệt vọng.

Vốn nó còn cho rằng mình có thể chống qua được mấy chiêu trước mặt Thanh Ngưu Đại Tiên, không kiếm được chén canh đồ long cũng có thể trả thù Thanh Ngưu Đại Tiên một trận.

Nhưng có thế nào cũng không thể ngờ rằng.

Thanh Ngưu Đại Tiên căn bản không đứng ra, chỉ phái ra một con bò, đã khiến cho bên mình chẳng làm được tích sự gì.

Giờ khắc này, thứ bị đánh bể nát cũng không chỉ có óc Lang vương, còn có cả một chút tự tin cuối cùng của Thử tiên.

Nhất lực hàng thập hội!

Ở trước thực lực tuyệt đối, bất luận một kỹ xảo nào cũng chỉ là trò cười.

Về phần Lamborgh, nó mang vẻ mặt nuối tiếc nhìn về phía thi thể Lang vương có hình thể không thua kém gì mình, lẩm bẩm nói: “Sao thể cốt yếu như vậy chứ, như thế thôi mà đã chết rồi?”

Mặc dù trước khi ra cửa gia có nói là không cần bận tâm sống hay chết, nhưng hiển nhiên là sống sẽ có giá trị cao hơn chết.

Làm việc hơi cẩu thả rồi.

Đáng tiếc.

Sau khi đá Lang vương mấy cước xác định nó đã chết hẳn, Lamborgh gật gù đắc ý nhảy nhót quay trở lại trước mặt Thử tiên, nhếch miệng nở nụ cười, nói với nó: “Chúc mừng ngươi, hiện tại bản ngưu gia có một tin tốt cùng một tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước?”

Thử tiên sợ đến vỡ mật, tình huống này rồi còn có tin tức tốt à?

Nhưng nó không dám làm con bê tức giận, chỉ có thể run lập cập nói: “Ta... Ta muốn nghe tin tức xấu trước.”

Nghe tin tức tốt xong rất dễ sinh ra hy vọng, mà tin tức xấu phía sau sẽ dễ dàng khiến cho hy vọng trở thành thất vọng.

Cho nên, nhất định phải chọn nghe tin tức xấu trước.

“Tốt, tin tức xấu là, con chó ngốc kia ngỏm rồi.” Lamborgh nhướng mày nói.

“Tin tức tốt là?” Thử tiên âm thầm cầu nguyện, chỉ cần có thể giữ lại mạng, nó nguyện ý trả giá tất cả mọi thứ, chết tử tế không bằng sống dựa dẫm, chết rồi thì cái gì cũng không có.

“Tin tức tốt là, ta cần ngươi kéo con chó ngốc kia về cho ngưu gia ta, cho nên chúc mừng ngươi, tạm thời ngươi không cần phải chết.” Lamborgh nói.

Thử tiên nghe xong, lập tức mừng rỡ.

Đây.... thực sự là một tin tức tốt.

Con bò này không hề lừa nó, quá thành thật.

“Tiểu nhân nguyện ý cống hiến sức lực, nguyện ý cống hiến sức lực!” Thử tiên vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, lòng khao khát được sống mãnh liệt đã giúp nó bò dậy từ dưới đất.

Ngay tức khắc nó cảm thấy da thịt xương cốt không còn đau đớn, ngay cả một mảnh da bị cháy rụi cũng không còn đau, nó đứng thẳng người lên, biến hình trở thành một ông lão mập lùn.

Ăn mặc dáng vẻ rất giống con người, chỉ là trông hơi chật vật, râu ria, lông mày trên mặt đã bị khói xông lửa đốt, trên quần áo đều là các lỗ thủng bị đốt cháy.

Thoạt nhìn, còn tưởng là một ông lão vừa chạy thoát ra khỏi một đám cháy nào đó.

“Ngươi thế mà lại hóa hình?”

Lamborgh quan sát Thử tiên từ trên xuống dưới, cảm thấy ngoài ý muốn, nói.

Đại quan hóa hình, không phải kẻ nào cũng có thể dễ dàng vượt qua.

Rất khó!

Tính ra Lamborgh đã đi theo Tần Hà gần một năm rồi, ấy vậy mà còn chưa thể hóa hình thành công.

Một năm.

Ba trăm sáu mươi lăm ngày đấy!

Quá khó khăn, quá dài lâu.

“Hồi bẩm ngưu gia, đạo hạnh tiểu nhân có ba trăm sáu mươi lăm năm, đến nay đã hóa hình được năm mươi năm rồi.” Thử tiên nịnh nọt nói.

“Ba trăm sáu mươi lăm năm?”

Lamborgh trợn trắng mắt, có chút khó chịu nói: “Khoe khoang cái gì, làm việc đi.”

“Ách, vâng vâng vâng....”

....

Hơn một canh giờ sau, đến khi trời sắp tối, sắc trời mịt mờ.

Bến tàu Kinh thành, có thưa thớt vài dân chúng đang vội vàng chạy về nhà trông thấy một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi.

Thành tố cảnh tượng: Ông lão mập lùn, con bò, xác một con thú khổng lồ nào đó không rõ, một chiếc xe bò lộc cộc lộc cộc.

Nhưng hình ảnh trước mắt là, ông lão mập lùn “thở hổn hà hổn hền” kéo xe bò, mệt đến thở không ra hơi, trên xe bò là xác một con thú không rõ, còn có một con bò đứng trên.

Con bò rất oai dũng, “phì phì phò phò” phát ra tiếng mũi, giống như là đang thúc giục ông già đi nhanh một chút.

Ôi trời ơi.

Cảnh tượng này, toàn bộ dân chúng đi ngang qua đều là mang khuôn mặt ngơ ngác ngừng chân lại, dụi dụi mắt, quả thực là không tin nổi những gì mình đã nhìn thấy.

Bình Luận (0)
Comment