“Oa, gia nhìn miếng thịt này này, thịt mỡ lấm tấm, trông có giống bông tuyết không?” Trong phòng thiêu thi số bảy, Vương Thiết Trụ gắp lấy một miếng thịt bò, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên.
“Đây chính là bò bông tuyết Nhung quốc!” Tần Hà gật gật đầu, khen: “Bò này thực sự không tầm thường.”
“Cái con chuột tinh kia đúng là rất sành ăn.” Vương Thiết Trụ gắp kèm thêm một miếng ớt rồi bỏ vào miệng , đôi mắt lập tức lấp lánh ánh sao.
Vị cay quả thực chính là càng ăn càng nghiện, mảnh đất trồng ớt năm nay sinh trưởng rất khả quan.
Còn có thịt bò này, nó vốn cho rằng gia chỉ mua một chút, kết quả lại mang về nguyên một cái đùi, hơn nữa trên đùi còn có thêm một tảng thịt lớn.
Hai chữ, phong phú.
Thịt bò xào ớt, thịt bò nướng than, bánh bao nhân thịt bò, lại ninh thêm một nồi canh xương bò, phối hợp cùng rượu mơ, đĩa khô, dưa cải ăn kèm.
(Đĩa khô: Một đĩa nhỏ đựng bột ớt khô, muối, gia vị,... chủ yếu dùng làm đồ chấm khi ăn lẩu.)
Mùi thơm, vị ngon cay nồng, khỏi phải nói ăn vào có bao nhiêu thoải mái.
Nhất là tấm vỉ sắt đặc chế kia, cắt thịt bò thật mỏng, tẩm thêm dầu muối hương liệu rồi bỏ lên trên than nướng, lập tức xì xèo tí tách bốc khói.
Qua thời gian vài hơi thở là có thể gắp lên bỏ vào miệng.
Nếu còn chưa thấy đủ cay, cuốn thêm quả ớt rồi mới đặt lên nướng, cũng ăn cực kỳ ngon.
Tam phương thực khách, Tần Hà, Vương Thiết Trụ, còn chồn nước ngồi vây quanh, vui vẻ thưởng thức.
“Quả ớt này dài nhỉ.” Tần Hà gắp một quả ớt lên, cong cong queo queo dài đến nửa xích, lần này đúng là trồng ra không ít giống ớt.
“Gia, đây là tuyến tiêu.” Vương Thiết Trụ giới thiệu.
Tần Hà sững sờ, hỏi: “Tuyến tiêu là quả ớt à?”
“Cái kia... Là đương nhiên.” Vương Thiết Trụ dừng lại một chút, nghĩ thầm, tại sao gia lại hỏi ra một câu hỏi vô tri như vậy chứ.
“Ta đã nói rồi mà.” Tần Hà bừng tỉnh.
“Bò... ò...”
Đang ăn, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng Lamborgh kêu hưng phấn.
Một người hai thú lập tức sững sờ, đồng thời nhìn ra phía bên ngoài.
“Gia, con bò về rồi.”
Vương Thiết Trụ vội vàng giơ miếng thịt bò trong tay lên, ý tứ không cần nói cũng biết, lát nữa nên nói thịt này như thế nào.
“Ngươi xem đó mà làm.” Tần Hà làm chưởng quỹ vung tay không quản chuyện.
Khóe miệng Vương Thiết Trụ giật giật, nghĩ thầm, thịt này là do gia ngươi lấy về, ngươi sao có thể bỏ mặc không bận tâm như thế chứ.
Lamborgh không dám chọc ngươi, nhưng nó dám cùng ta liều mạng đấy, cái con bò ngu ngốc kia một khi cố chấp sẽ không chịu kết thúc đơn giản đâu.
Nhưng Tần Hà đã lên tính, Vương Thiết Trụ có ý kiến lớn hơn nữa cũng chỉ có thể nén nhịn.
“Gia, xem ta bắt được kẻ nào trở lại này, hắc ha ha...” Chẳng mấy chốc sau, Lamborgh đã hưng phấn húc mở cửa phòng, nói xong nó một vó đá Thử tiên vào phòng thiêu thi.
Thử tiên vốn có thân hình mập tròn, vừa bị con bê đá một vó đã trực tiếp lăn lông lốc đến dưới chân Vương Thiết Trụ, mắt xoay vòng vòng nổ đom đóm một hồi, mới nhìn rõ đám người Tần Hà cùng Vương Thiết Trụ.
Thời khắc này nó vừa bị thương vừa bị tiêu hao thể lực, hai đùi run run rẩy rẩy.
Nhưng nó không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy rồi quỳ xuống bái: “Tiểu nhân Tiên tộc Bắc Nguyên Hôi Mễ Khâu, bái kiến quan gia.”
Mặc dù cảm thấy mình đã sắp phải chết, nhưng Thử tiên vẫn cố gắng hết sức duy trì lý trí.
Thanh Ngưu Đại Tiên ẩn giấu cực sâu, nếu như mình hô to Thanh Ngưu Đại Tiên, nói không chừng sẽ phạm vào kiêng kị.
Một tiếng quan gia vô cùng giản dị, là ổn thỏa nhất.
Không thể không nói, Thử tiên có thể từ ức vạn chuột trong tộc trổ hết tài năng tu ra thân người, tuyệt đối là trí thông minh đã trải qua biến dị.
Nếu nó vừa thấy mặt Tần Hà đã hô lên Thanh Ngưu Đại Tiên, sẽ có thể đã lành lạnh ngay tại chỗ.
Bí mật này, cho dù là Vương Thiết Trụ cùng Lamborgh đều không xác định.
Tần Hà không nói, bọn chúng cũng không ngu ngốc đi đến hỏi rõ.
“Hôi Mễ Khâu?”
Tần Hà nhấp một ngụm rượu mơ, cười nói: “Vậy biệt danh của ngươi, có phải là chuột Mickey hay không?”
(Chuột Mickey: Mễ lão thử)
“Tiểu nhân...” Sắc mặt Thử tiên tức thì ngưng đọng lại, theo bản năng lắc đầu.
Nhưng trong đầu nó lóe lên một cái, phản ứng cực nhanh, lập tức nghĩ đến, đây là một cơ hội để nịnh bợ.
Hoặc có thể gọi là trí thông minh biến dị, chỉ thấy nó từ lắc đầu nhanh chóng biến thành gật đầu, trả lời theo lời Tần Hà: “Vâng vâng vâng, quả thật có đồng tộc đặt biệt danh cho tiểu nhân là chuột Mickey, quan gia thần nhãn thông thiên, thần nhãn thông thiên.”
Nói như vậy, cho dù lỡ như Tần Hà gây khó dễ bảo nó nói lời bịa đặt thì nó cũng có thể chống chế được.
“Có đồng độc” đặt biệt danh cho nó, đồng tộc này là ai, có bao nhiêu, coi như muốn điều tra tỉ mỉ, cũng không có cách nào kiểm chứng.
Cái này gọi là giọt nước không lọt.
Tần Hà ngạc nhiên nhìn nó một cái, trước đây con chuột này rất phách lối, đã từng bị mình cắt đứt cái đuôi.
Hiện tại trong ngũ đại Tiên gia chỉ còn lại mình nó, ngược lại là rút được kinh nghiệm rồi.
Chuột Mickey?
Còn có vịt Donald đấy.
“Ngươi chính là con chuột tiên kia?” Vương Thiết Trụ đến giờ mới ngẫm ra, giật mình hỏi.
“Chính là tiểu nhân, bái kiến tiểu quan gia.” Thử tiên chuyển sang quỳ lại Vương Thiết Trụ thái độ cung kính đến tột cùng.
Vương Thiết Trụ không biết nó, nhưng nó nhận biết Vương Thiết Trụ, một tên gia hỏa thích trồng ớt, là đầu bếp Thanh Ngưu Đại Tiên không muốn ai biết nó là một con thủy yêu.
Tuyệt đối không thể đắc tội tên thủy yêu này, bằng không chuyện sống chết cũng chỉ là một câu nói.
“Ngũ đại Tiên gia chỉ còn sót lại một mình ngươi, ngươi trái lại còn có mặt mũi mà sống.” Vương Thiết Trụ có hơi mất bình tĩnh.
Cái con bò ngu ngốc kia đi ra ngoài một chuyến, không ngờ lại có thể bắt một tù binh như vậy mang về, hoàn thành nhiệm vụ vượt bậc.
Bởi vì lúc này còn có một chiếc xe bò dừng ở bên ngoài, trên xe rõ ràng là thi thể Lang vương.
“Oan uổng a, tiểu nhân không phải cùng một giuộc với bọn chúng... Tiểu nhân có thể phát lời thề độc với trời.” Thử tiên vội vàng phủi sạch quan hệ, nói tiếp: “Bọn chúng đều xem thường ta, căn bản hoàn toàn không thừa nhận ta.”
“Được rồi, biến trở về bản thể rồi quỳ sang một bên đi, đừng mở miệng nói chuyện.” Vương Thiết Trụ không có hứng thú phản ứng với nó, chỉ về một góc xó xỉnh, thầm nghĩ, lát nữa nếu thịt không đủ, sẽ đem ngươi làm đồ nhắm rượu.
Thử tiên mấy trăm năm đạo hạnh, mặc dù thiên phú yếu ớt, nhưng có thực lực đặt ở đó, ăn nó chắc chắn là sẽ có rất nhiều chỗ tốt.
Thử tiên không dám lắm miệng, vội vàng biến trở về hình dạng chuột bự chui vào trong góc, thở cũng không dám thở mạnh.
“Gia, lúc ta đuổi theo con chó ngu ngốc kia, thì con chó ngu ngốc kia đang thì thầm bàn bạc gì đó với tên gia hỏa này, ta xông lên đại chiến ba trăm hiệp với chúng nó, cuối cùng đồng thời tóm được bọn chúng.”
Lamborgh tiếp lời, bắt đầu giành công, mặt mũi cực kỳ ra vẻ, còn cố tình quăng cho Vương Thiết Trụ một ánh mắt, làm Vương Thiết Trụ tức giận đến trợn trắng mắt.
“Có... Kịch liệt như vậy à?” Tần Hà vô ý thức liếc nhìn cái xác sói bên ngoài.
Thi thể vẫn còn mềm, chứng tỏ mới chết chưa được bao lâu, cho nên khoảng cách cũng không xa, nhưng... Cũng không có dấu hiệu nào thể hiện việc chiến đấu kịch liệt, trái lại là có một tia sét có vẻ mãnh liệt.
“Đúng là tương đối kịch liệt!” Con bê thêm mắm dặm muối. từ không sinh có, tô điểm cú đâm mạnh kinh khủng kia trở thành một trận chiến diệt thế, chia ra chương trước chương sau, nói đến nước bọt tung bay.
Tần Hà nghe mà cạn lời, càng lấy làm kỳ lạ, nhưng cũng không quấy rầy sự hứng khởi của nó, lần đầu tiên ra ngoài thi hành nhiệm vụ lại có thể hoàn thành vượt mức, tự mãn đắc chí là rất bình thường.
Con bò này về sau hóa hình, cái gì cũng không cần làm, mở một quầy sách liền có thể cướp chén cơm thuyết sách của Lưu Khoái Chủy.
Rất tốt, tự học thành tài.
So sánh với Tần Hà, Vương Thiết Trụ lại không nể mặt như vậy, nó đã trợn trắng mắt đến mức mắt sắp rút gân, mí mắt không lật lại được luôn rồi.
Cái con bò này, tự khoác lác về bản thân không cần dùng bản nháp.
Chỉ thay mỗi cái tên trong trận Nhạc Vũ Mục đại chiến Kim Ngột Thuật, mà cũng dám khoe khoang trước mặt gia.
Con bê đắc chí, hí hửng vênh váo.
Khoác lác xong, Lamborgh lại cùng Vương Thiết Trụ chuyển xác sói khổng lồ vào lò đốt xác, đốt lửa xong xuôi, lúc này mới chú ý đến các món ngon đầy bàn, nó tiến lên phía trước, tò mò hỏi: “Gia, các ngươi nướng thịt gì vậy, trông có vẻ ăn rất ngon?”
“Đây là thịt dê, ăn thử chút không?” Vương Thiết Trụ nói mà không hề nháy mắt.
“Thịt dê?” Lamborgh ngửi ngửi, khuôn mặt nó dần dần lộ vẻ nghi ngờ, hỏi lại: “Sao ta cảm thấy không giống?”
“Ngươi... Ngươi từng ăn thịt dê?” Vương Thiết Trụ hơi lắp bắp.
“Ta từng thấy thịt dê rồi, thịt dê không có nạc nhiều như vậy.” Sự ngờ vực trong mắt Lamborgh càng thêm rõ ràng.
“Hắc hắc, đùa với ngươi thôi, muốn kiểm tra ngươi một chút, không sai, đây quả thực không phải là thịt dê, mà là thịt lạc đà, thịt lạc đà bông tuyết đến từ Tây Vực, ngươi nhìn miếng thịt này đi, thịt mỡ lấm tấm, trông có giống bông tuyết không?” Vương Thiết Trụ mặt không biến sắc, tim không đập nhanh nói.
Lamborgh chớp chớp mắt trâu, sự ngờ vực trong mắt lúc này mới chậm rãi rút đi, hỏi: “Thực sự là thịt lạc đà?”
Vương triều Đại Lê mặt trời lặn về phía tây, cắt đứt giao thông với Tây Vực, lạc đà là thứ cực kỳ hiếm thấy, Lamborgh còn chưa từng thấy lạc đà bao giờ, mà loại thịt trông như bông tuyết này, nó thực sự là nghe cũng chưa từng nghe qua.
“Chắc chắn tuyệt đối!”
“Cái kia, cùng là tộc có móng, ngươi sẽ không bận tâm chứ?”
“Heo cũng có móng đấy, không ngại.”
“Vậy ăn không?”
“Ăn!”
Lamborgh gật đầu, chủ yếu là thịt nướng quá thơm.
Trông dáng vẻ cũng thấy ăn rất ngon.
Trong góc tường xó xỉnh, Thử tiên chứng kiến một màn này, mắt sắp rớt ra ngoài.
Cái con vương bát yêu này, thực sự là há mồm liền ra.
Thứ này đâu phải thịt lạc đà gì đó, hoàn toàn chính là con bò mình đi Ngưu hành lấy Ngưu Hoàng rồi cắn chết tối hôm qua.
Con bò này biến dị, chất thịt không phải bình thường, trong cơ thể còn kết xuất ra một Ngưu Hoàng to chừng nắm đấm.
Mấy vị này... Ngay cả người mình cũng lừa gạt.
Thận trọng từ lời nói đến hành động, đó chính là một điểm cũng không sai.
(Ngưu Hoàng: sạn mật, sỏi mật của trâu bò, là một vị thuốc đông y quý.)