“Làm càn, đều là tộc có móng, cẩn thận mắc bệnh bò điên.” Thấy Lamborgh chuẩn bị ăn thật, Tần Hà nhịn không được, ngăn cản, đồng thời trừng Vương Thiết Trụ một cái.
Nếu Lamborgh mắc bệnh bò điên, nó sẽ húc chết ngươi đầu tiên.
Vương Thiết Trụ bỗng dưng thấy rén ngang, vội vàng đổi giọng: “Cái kia, hay là ngươi vẫn nên đổi sang ăn cá đi, cá cũng ăn ngon như vậy.”
Nói xong, nó lại quay sang Thử tiên đang quỳ rạp ở một góc, hỏi: “Này, ngươi, có thể giết cá không?”
“Biết biết, ta biết!” Thử tiên vội vàng gật đầu.
Tình cảnh này, đừng nói là biết, kể cả không biết thì cũng phải nhắm mắt nói biết a.
Bằng không nháy mắt sau, thứ nằm trên vỉ nướng sẽ không phải thịt cá mà là thịt mình đấy.
Không có cách, hiện tại thứ trong phòng này có thể nướng cho con bò ăn, ngoại trừ cá, cũng chỉ còn có mình.
Không được chọn.
“Giết cá trong thùng rồi bưng lên đây.” Vương Thiết Trụ chỉ vào thùng nước trong góc tường phân phó.
Kể từ khi Tiểu Điêu gia nhập, trong phòng thiêu thi vẫn luôn xem như không thiếu cá.
Mỗi khi nó trở về xem Tần Hà, đều biết tha một con cá tốt nhất mang về.
Dần dần, trong thùng nước đã tích góp được chừng mười con.
Chuột tiên nghe vậy, lập tức kích động đến hô hấp dồn dập.
Thời điểm thể hiện ra giá trị, đã đến.
Chuyện nhỏ như giết cá, không khó.
Túm lên một con cá, đập đầu, cạo vảy, mổ bụng, lấy ruột gỡ mang, sau khi rửa sạch lại khứa thêm vài đao chữ thập.
Thành thạo nhanh chóng, mấy con cá đã bị xử lý ra hình ra dáng.
Tiếp đó Thử tiên cung kính bưng lên bàn, theo từng trận khói trắng bốc lên, nó tự giác quay lại quỳ ở chỗ cũ, không dám ngỗ nghịch chút nào.
Thời gian từ từ trôi qua, đêm dần khuya.
Một bàn ăn từ bữa tối trở thành bữa khuya, một người ba thú đều ăn no thỏa mãn.
Trên lò đốt xác cách đó không xa, thi thể Lang vương dần dần hóa thành tro tàn trong ngọn lửa xanh lam.
Thử tiên không dám giương mắt lên nhìn, nhưng từ góc tầm nhìn cùng với lỗ tai vẫn có thể dò xét tin tức.
Nó khiếp sợ phát hiện, vị Thanh Ngưu Đại Tiên này quả nhiên là đi con đường riêng.
Không nói những thứ khác, chỉ nói về phòng thiêu thi này.
Dùng ánh mắt của Tiên tộc đến xem, nơi này quả thực là một căn phòng dành cho ăn mày.
Mặc dù trong phòng trông khá sạch sẽ, nhưng giản dị đến quá mức, nồi chén gáo bồn, tất cả đều là đồ bình dân, đồ gia dụng cũng làm từ gốm hoặc gỗ thường.
Một cái bếp lò đôi tự xây, xấu đến không còn gì để nói.
Chỗ ngủ thì càng đơn sơ, chính là hai bộ đệm chăn.
Một bộ đệm chăn trải ở trên giường, một bộ trải ở dưới đất, chiếu trúc lạnh lẽo, gối bông rách, phía trên thậm chí còn có mấy miếng vá.
Không sai, chính là miếng vá!
Mặc dù trước đây nó đã biết Thanh Ngưu Đại Tiên ẩn cư cực sâu, nhưng giờ tận mắt nhìn thấy, nó vẫn bị giật mình không nhẹ.
Đặt trong Tiên tộc Bắc Nguyên.
Đừng nói là nhân vật đại khủng bố có thực lực sâu không lường được như Thanh Ngưu Đại Tiên, chỉ là một yêu tiên hóa hình nào đó, có yêu phủ nào không phải là vàng son lộng lẫy, rường cột chạm trổ.
Mặc chính là tơ lụa, uốn chính là quỳnh tương ngọc dịch.
Mà ở nơi này, vật phẩm có thể xem như là thứ xa xỉ nhất, lại chính là cái ghế dựa có thể ngồi có thể nằm đung đưa ở đằng kia.
Sinh hoạt giản dị cũng thôi đi, mấu chốt là Thanh Ngưu Đại Tiên còn không có dáng vẻ “tôn ti trên dưới”.
Một người ba thú đều có lộc ăn, thỏa mãn đắc chí.
Đôi khi tên vương bát yêu kia sẽ đứng dậy châm cho Thanh Ngưu Đại Tiên một chén rượu, kẹp thịt cùng hai quả ớt, thái lát thêm chút thịt bò, đã xem như hết “cấp bậc lễ nghĩa”.
Cảnh tượng này, đừng nói là đặt ở Bắc Nguyên, dù là đặt ở vương triều Đại Lê xưng là vùng đất lễ nghi, cũng không dám tưởng tượng.
Tôn ti trên dưới, chính là thể hiện ra một chữ “lễ”.
Tay sai dưới trướng tuyệt đối không thể ăn cùng một bàn với chủ nhân, càng không nói đến cái con bò kia nhai cái gì cũng chóp cha chóp chép.
Nếu như việc này ở Bắc Nguyên, trước tiên sẽ cắt một bên miệng con bò rồi nói tiếp.
Thời gian từng chút trôi qua, thức ăn dần dần hao hết, một bữa cơm cũng đi tới hồi cuối.
Thử tiên lại bắt đầu căng thẳng lo lắng, ăn uống no nê, lúc này chính là đến thời điểm quyết định vận mệnh.
Đúng như dự đoán, ngay sau đó, Thử tiên chỉ cảm thấy tầm mắt mình bỗng nhiên trở nên mông lung.
Cảnh tượng trước mặt chậm rãi biến mất, thay vào đó là một không gian kỳ lạ có vẻ mờ tối.
Cơ thể trở nên mờ ảo, cách mấy bước, quanh tân Thanh Ngưu Đại Tiên rực rỡ kim quang, ngậm tăm nằm bắt chéo chân trên ghế ngả, cái ghế nhẹ nhàng đung đưa, một giọng nói hơi có vẻ tản mạn vang lên: “Hôi Mễ Khâu đúng không?”
“Vâng vâng vâng, tiểu tiên bái kiến đại tiên.” Thử tiên vội vàng quỳ xuống, đầu rạp xuống đất, điệu bộ càng thêm hèn mọn.
Mặc dù từ trước đến nay nó chưa từng tới nơi này, nhưng Thử tiên chắc chắn, nơi này chính là không gian nê cung của mình, Thanh Ngưu Đại Tiên vậy mà lại bất tri bất giác tiến nhập vào nơi ở linh hồn của nó.
Thử đoạn như vậy, quả thực là chưa từng nghe thấy.
Công pháp tu luyện linh hồn cực kỳ hiếm thấy, rất khó tu luyện, mà phương pháp xâm nhập vào nê cung của người tu luyện thì chỉ tồn tại trong truyền thuyết thượng cổ.
Điều ngày khiến Thử tiên sợ hãi gấp trăm lần, bởi vì nếu Thanh Ngưu Đại Tiên muốn, hoàn toàn có thể làm cho nó hồn phi phách tán.
Như vậy thì không chỉ đơn giản là chết, mà là hoàn toàn biết mất.
“Nói một chút đi, ngươi phá vỡ che đậy Thiên cơ như thế nào, tại sao biết được thân phận ta?” Tần Hà nhàn nhã xỉa răng, có chút hiếu kỳ hỏi.
“Ta giám thị môn đồ Thanh Ngưu trên ba thành của Kinh thành...” Tiếp đó Thử tiên một năm một mười, nói rõ ràng toàn bộ quá trình, không dám giấu diếm dù chỉ một chút.
Tần Hà nghe xong không khỏi lắc đầu, che đậy Thiên cơ này, chung quy là vẫn bị BUG đâm thủng.
Theo thực lực của người mà hắn tiếp xúc càng mạnh, hiệu quả của che đậy Thiên cơ càng ngày càng kém, cường giả ngoại kình cấp độ phẩm cấp, muốn phá vỡ mê chướng Thiên cơ cũng không khó.
Địa phủ thì càng không cần phải nói, thần khí Luân hồi liên quan đến Thiên cơ, đã biết được thân phận của mình.
Có điều bọn chúng cũng thức thời, không tuyên dương ra ngoài.
Bằng không nhất định phải xốc lên cái sạp của bọn chúng.
“Vậy ngươi có biết cái nào ngươi nên biết, cái nào ngươi không nên biết đến hay không?” Tần Hà nhìn thẳng vào Thử tiên.
Cái nhìn này, khiến Thử tiên cảm thấy mình đã hoàn toàn bị nhìn xuyên thấu, trên thân không còn có một chút bí mật nào, nó run rẩy nói: “Tiểu... Tiểu nhân biết.”
“Vậy thì ngươi càng phải biết, trên đời này, ngay cả người chết cũng không thể giữ bí mật, chỉ có hồn diệt mới có thể.”
“Tiểu nhân đã biết.”
“Biết ngươi không giữ được bí mật?”
“Tiểu nhân tự hiểu thực lực mình hèn mọn, trước mặt đại tiên không dám có chút giấu diếm hay nói lời dối gạt nào, xin đại tiên minh xét.”
“Ngươi rất khôn khéo, khó trách ngũ đại Tiên gia chết bốn tên, chỉ có mình ngươi là còn sống.”
“Tiểu nhân cũng chỉ là một con chuột nhắt bị người phỉ nhổ mà thôi.”
“Tỏ ra đáng thương với bản tọa cũng thế thôi, bây giờ bản tọa cho ngươi một cơ hội, một cơ hội để ngươi thuyết phục ta không giết ngươi.” Nói đến cuối câu, ánh mắt Tần Hà khóa chặt Thử tiên, cười như không cười.
Con chuột này không phải kẻ hiền lành gì, muốn sống, vậy thì phải có giá trị.