Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 440 - Chương 440 - Giá Trị To Lớn

Chương 440 - Giá trị to lớn
Chương 440 - Giá trị to lớn

Thử tiên chỉ cảm thấy cơn lạnh lẽo tràn ra khắp toàn thân, nếu như hồn thể nó có chút lông, lúc nảy nhất định đã dựng đứng cả lên rồi.

Thời điểm lựa chọn sống chết đến.

Nhất niệm sống, nhất niệm chết.

Có điều, Thử tiên cảm thấy sợ hãi, nhưng lại không bối rối.

Bời vì trong khoảng thời gian nó quỳ dưới đất kia, nó vẫn luôn suy nghĩ như thế nào mới có thể giữ được cái mạng sống tiếp, cũng suy tưởng ra rất nhiều trường hợp, nghĩ tới tất cả đối sách.

Không chần chờ bao lâu nó đã mở miệng nói: “Tiểu nhân đã thu phục hết toàn bộ chuột ở Kinh thành, có thể sử dụng làm tai mắt, đại tiên tha ta một mạng, tiểu nhân nguyện làm tùy tùng đi theo ngài, hiệu làm khuyển mã.”

“Ừm.”

Tần Hà chậm rãi gật đầu.

Nhưng mà câu “ừm” này của hắn, cũng không có ý khẳng định.

Ngữ điệu vẫn là ba phần lạnh lùng, ba phần tuyệt tình cộng thêm bốn phần hờ hững.

Càng giống như là nói: Ta nghe, ngươi tiếp tục.

Rõ ràng là, không đủ.

Thử tiên cố gắng kìm nén sự bối rối vừa bốc lên, lắp bắp nói: “Tiểu nhân... Có chút hiểu rõ ngũ đại Tiên gia Bắc Nguyên, nếu như đại tiên có nhu cầu, tiểu nhân nhất định biết gì nói đấy, tuyệt đối không dối gạt dù chỉ một chút.”

“Ừm.”

Ngụy Vũ lại ừm một tiếng, ghế ngả nhẹ nhàng đu đưa, giống như tiếng chuông phát ra từ quả lắc đồng hồ, từng chút từng chút va chạm đâm vào linh hồn nó.

Còn chưa đủ.

“Tiểu nhân có hơn ba trăm năm đạo hạnh, có thể hiệu lực cho đại tiên ngày, đời này tuyệt đối sẽ không hai lòng, nếu không trời tru đất diệt, vĩnh thế không được siêu sinh.”

“Ừm.”

Âm thanh hờ hững nhàn nhạt vẫn còn tiếp tục.

Thử tiên suýt chút nữa đã không kìm nén được sự bối rối của mình, việc tìm kiếm giá trị không ngừng như vậy, giống như là muốn ép khô nó.

Nhưng nó không dám dừng lại.

“Tiểu nhân từng thu thập không ít thứ trân tàng, ta sẽ mang toàn bộ hiếu kính cho đại tiên ngài.” Thử tiên tiếp tục nói.

“Ừm.”

“Trù nghệ tiểu nhân cũng có thể coi là tạm được.”

“Ừm.”

“Tiểu nhân hơi chút thông minh có mưu kế.”

“Ừm.”

“Tiểu nhân nguyện làm nô làm bộc, tự mang đồ ăn.”

“Ừm.”

“Tiểu nhân hiểu sơ về thuật ôn dịch, có thể giúp đại nhân tích công đức.”

“Ừm.”

“Tiểu nhân hiểu sơ về thuật kiến tạo, có thể xây dựng càng nhiều miếu thờ cho đại tiên.”

“Ừm.”

“Tiểu nhân... Tiểu nhân biết đào hang.”

“.......”

Sau đó, Thử tiên vắt hết óc, liệt kê ra một loạt hơn mười điều mình có thể làm, gồm cả có hoặc không có “giá trị”.

Nhưng tiếng “ừm” của Tần Hà lại tựa như vĩnh viễn không có kết thúc.

Nó vốn cho rằng điều đầu tiên đã đủ để làm cho Thanh Ngưu Đại Tiên động tâm, khống chế toàn bộ chuột trong Kinh thành trở thành tai mắt, phàm là người có một chút tham vọng, ai không động lòng?

Nhưng Thanh Ngưu Đại Tiên lại là nhàn nhạt “ừm” một tiếng liền thôi.

Thử tiên dừng lại, trong đầu hỗn loạn giống như tơ vò, nó đã bị “ép khô”.

Chẳng thể ngờ rằng, ngoại trừ thuyền nương Yên Chi Đường, người còn có thể ép khô nó còn có Thanh Ngưu Đại Tiên.

Mỗi giây mỗi phút trong thời gian dừng lại này đột nhiên trở nên dài dằng dẵng.

Thử tiên cảm thấy mình giống như là tù phạm đang trên đoạn đầu đài, chỉ chờ một đao sau lưng chém xuống.

Cái cảm giác chờ chết này, khiến nó gần như sắp sụp đổ.

Dưới áp lực cường đại mà kinh khủng này, suy nghĩ của nó dần dần bay nhảy lung tung, miệng bắt đầu nói bừa: “Tiểu nhân, tiểu nhân biết được một vài bí địa, có vô số bảo vật đếm không hết, còn có thần di tiên thi, tế đàn Tiên cung....”

Không thể tiếp tục im lặng không nói gì, nếu còn im lặng thêm, nói không chừng ngay sau đó Thanh Ngưu Đại Tiên sẽ vươn ra một ngón tay, lập tức khiến mình hồn phi phách tán.

“Ừm?”

Nói lảm nhảm xong, Tần Hà vẫn lại là “ừm” nhẹ một tiếng.

Thử tiên hoàn toàn tuyệt vọng triệt để, bởi vì nó thực sự đã dầu hết đèn tắt.

Lúc này có muốn mở miệng khoác lác nói nhảm, cũng không còn gì để nói.

Nhưng rất nhanh, nó lại phát hiện ra, một tiếng “ừm” này của Tần Hà, hình như là có thay đổi ngữ điệu.

Ngẩng đầu, Thử tiên vừa vặn mắt đối mắt với Tần Hà.

Chỉ thấy Tần Hà không biết từ lúc nào đã ngồi thẳng dậy, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn nó, hỏi: “Tiên thi?”

Thử tiên mừng rỡ như điên, cái này, thế mà lại có giá trị?!

Thanh Ngưu Đại Tiên có đáp lại.

Mặc dù không biết tại sao Thanh Ngưu Đại Tiên cảm thấy hứng thú với thi thể, nhưng chỉ cần hắn cảm thấy hứng thú, cái mạng nhỏ của mình là có hy vọng giữ lại.

“Bẩm... Bẩm đại tiên, tộc ta có bí quyển ghi chép, ở Tây Vực có một Tiên cung thần di viễn cổ, bên trong Tiên cung đó có một bộ Tiên thi.” Thử tiên vội vàng trả lời, trong lời nói nửa thật nửa giả.

“Bí quyển ghi chép?”

Tần Hà híp híp mắt, hỏi: “Trong tộc của ngươi có tộc nhân nào nhìn thấy tận mắt không?”

Chính xác như Tần Hà biểu hiện, việc thống lĩnh đàn chuột Kinh thành cũng chỉ là việc nhỏ không đáng coi trọng gì.

Nhưng việc liên quan đến tiên thi, tuyệt đối là việc lớn bậc nhất.

Nếu thực sự có, thứ kia không phải là thi thể, mà quả thực chính là tiên tử cửu thiên hạ phàm, đẹp đến không gì có thể tả.

Ôm một cái, cái gì cũng không cần làm, trước tiên hôn “bẹp” một cái rồi nói.

Không có cách, con đường thiêu thi này, chung quy là phải biến thái.

Tần Hà đã là một đi không trở lại

Cũng ví dụ như cái con chuột lớn trước mắt này, đã từng làm không ít việc ác.

Suy nghĩ của Tần Hà là, nếu ngươi không có giá trị gì “to lớn”, một chốc nữa sẽ cho ngươi bầu bạn Lang vương cùng lên đường.

Cái gì?

Ba trăm năm đạo hạnh?

Thống lĩnh đàn chuột Kinh thành?

Tự mang đồ ăn?

Ngại quá, trước xung động đốt thi, những thứ đó chẳng là cái gì cả.

Thử tiên ngừng một chút, thực ra thì truyền thuyết về Tiên thi ở Tây Vực không chỉ có mỗi Hôi tộc là có ghi chép, các đại Tiên gia khác, thậm chí Phi Ngư Vệ cũng có khả năng lớn là có hồ sơ ghi chép.

Nó hoàn toàn chính là bị dồn ép đến mức mở miệng nói bừa, căn bản không có cái gì gọi là “bí” quyển.

Tần Hà truy hỏi, nó nhất định phải từng bước từng bước dàn xếp, bất kể như thế nào cũng phải giữ được mệnh trước đã rồi nói tiếp, nhưng mà lúc này nó chỉ cảm thấy miệng mình bị mất khống chế, bật thốt ra: “Trong tộc ta không có tộc nhân nào nhìn thấy tận mắt.”

Thuật Chân ngôn: Đây là một pháp thuật nhỏ đến từ chúng thần Thâm Uyên, ở trước mặt thần, không có lời nói dối.

“Không có tộc nhân nhìn thấy tận mắt, ngươi xác định thật giả như thế nào?” Tần Hà tiếp tục.

“Tiểu nhân cho rằng chắc hẳn là tiên thi thực sự tồn tại, sau khi cổ Thiên Đình tan vỡ, quả thực có một mảnh đã rơi vào Tây Vực, chuyện này nhiều phương có ghi chép.”

“Nhiều phương ghi chép?”

“Tiểu nhân đáng chết, việc này rất nhiều thế lực đều có ghi chép, tám phần là Phi Ngư Vệ cũng có.”

“Phi Ngư Vệ cũng có?”

Tần Hà lẩm bẩm một câu, chậm rãi lại ngả người xuống ghế, tiếp tục lấy tăm xỉa răng.

Thử tiên hoảng sợ tột độ, nhưng mà không đợi nó giải thích gì thêm, cảnh tượng trước mặt đã thay đổi, sau một trận mông lung, Thử tiên vẫn bò rạp ở trong góc xó xỉnh như cũ, tất cả mọi thứ trong phòng thiêu thi lại xuất hiện.

Bên cạnh bàn, ba thú đã tiến hành xử lý hết chỗ thức ăn còn lại, nhất là ngưu yêu, nó len lén ăn một miếng thịt bò, hai mắt đều híp lại, thấy Thử tiên nhìn lén mình, còn trừng mắt cảnh cáo.

“Nhìn cái gì vậy, mau tới rửa chén đi!” Vương Thiết Trụ thì chỉ thẳng vào Thử tiên mà phân phó.

Bình Luận (0)
Comment