Chuyện cũ kể ra cũng không phức tạp, nhưng nghe Triệu Hồng Ngọc chậm rãi kể lại, cũng tốn kha khá thời gian.
Ban đầu nàng còn rất chống đối, chỉ kể sơ lược chứ không đi vào chi tiết chính, nhưng sau đó dần dần chìm đắm vào tình cảnh cũ, mới như nức nở như ai oán kể ra cặn kẽ.
Dưới bi kịch của cuộc hôn nhân chính trị, còn kẹp lấy yêu hận tình thù của nàng cùng hoàng tử.
Nếu khai triển ra toàn bộ, hoàn toàn có thể quay được nửa bộ phim luân lý cung đấu cổ trang có nữ chính 'ngốc bạch ngọt'.
Chỉ có điều nàng không có hào quang nhân vật chính, dưới bóng của hoàng quyền cùng chính trị, đi giữa Tống cùng Lê, Triệu Hồng Ngọc đã đi sai một bước rồi thua cả ván cờ, toàn tộc bị tàn sát.
Tuy một lòng muốn báo thù, nhưng nàng đã bất hạnh trôi đi quá xa trên dòng sông thời gian dài đằng đẵng.
Chỉ còn sót lại oán hận vô tận không có chỗ phát tiết, hóa thành quỷ.
"Hiện tại đã cách ba trăm năm, ngươi muốn báo thù, e là ngay cả mục tiêu cũng không thể tìm được." Tần Hà phun ra một cái vỏ hạt dưa, thờ ơ nói.
Hắn đã xem rất nhiều kịch đèn chiếu, cũng cảm nhận được rất nhiều buồn vui trong nhân gian.
Khi dòng lũ khổng lồ cuồn cuộn lao tới thì vận mệnh con người sẽ bị trôi dạt chìm nổi, hoàn toàn chính là bốn chữ: Thân bất do kỷ.
"Ba trăm năm..." Trong đôi mắt Triệu Hồng Ngọc thoáng qua một tia hoang mang, nhưng rất nhanh lại trở nên lạnh lẽo, nói: "Bọn họ giết toàn bộ tộc ta, ta không giết được bọn họ thì giết dòng dõi của bọn họ, một thù trả một thù."
"Ngươi không làm được." Tần Hà lắc đầu, "Dựa theo thời gian để suy tính, không lâu sau khi ngươi dấn thân vào quỷ đạo thì trượng phu của ngươi đã qua đời, sau đó còn xảy ra cuộc chiến tranh đoạt ngai vàng, nghiêm chỉnh mà nói, hắn ta đã tuyệt tự."
"Hắn ta... Hắn ta không lên ngôi? Còn tuyệt tự?" Vẻ mặt Triệu Hồng Ngọc cực kỳ chấn động, lẩm bẩm nói: "Làm sao có thể, hắn ta có dòng dõi."
"Đó là một thời đại phức tạp mà máu tanh, bất kể là vương công huân quý, hay là Thiên gia tướng môn, tất cả đều là đầu người lăn lông lốc. Ngoài ra ta lại nhắc nhở ngươi một câu, nơi này là Yến kinh, kinh đô triều Đại Lê, không phải là Kim Lăng."
"Còn dời đô rồi?"
" Ngươi muốn giết hậu duệ hoàng tộc, cũng không có ý nghĩa gì, ba trăm năm, mười mấy đời người sinh sôi, số lượng người mang huyết mạch hoàng tộc Đại Lê có đến có mấy trăm vạn, có vương hầu dòng dõi quý tộc, nhưng tuyệt đại đa số đều là dân thường áo vải. Ngươi không làm được, cũng không được phép làm như vậy."
Triệu Hồng Ngọc trầm mặc, nhưng quỷ khí quanh thân vẫn dây dưa không tan, rõ ràng là không thể buông bỏ oán hận trong lòng.
Oán quỷ, oán quỷ, có thể dễ dàng buông bỏ oán khí trong lòng, vậy thì đã không gọi là oán quỷ.
"Gia nhà ta đã nói rất rõ ràng, ngươi bỏ lỡ thời đại báo thù, thời đại hiện giờ đã không còn có kẻ thù của ngươi." Lúc này, Vương Thiết Trụ đang xúc tro cốt ở bên cạnh không nhịn được nói.
"Vậy nợ máu của cả nhà ta cứ bỏ qua như vậy?"
Triệu Hồng Ngọc hơi bạo phát, quỷ khí bắt đầu tỏa ra, nàng ta oán hận nói: "Dựa vào cái gì?"
Tần Hà dừng một chút, trong lúc nhất thời cũng không biết khuyên từ đâu.
Trước hết, tình cảnh Triệu Hồng Ngọc quả thực rất bi thảm, không chỉ có toàn tộc bị tàn sát, nàng ta còn gián tiếp trở thành đồng lõa.
Phụ mẫu, huynh đệ tỷ muội, người thân trong họ, tất cả mấy trăm người, gông xiềng thù hận nặng nề như vậy, dù là thánh nhân tại thế cũng chưa chắc có thể buông bỏ.
Huống chi nàng chỉ là một nữ tử.
Nhưng ba chữ "Dựa vào cái gì?" lại có quá nhiều bất đắc dĩ cùng giới hạn chủ quan.
Đúng là Triệu Hồng Ngọc không có lý do để buông bỏ thù hận, vương triều thay đổi, người trong hoàng tộc bị chém giết chuyện rất bình thường.
Triệu Hồng Ngọc toàn tộc dựa vào cái gì mà có thể ngoại lệ?
Triều Tống không có năng lực chống địch, vậy bao nhiêu bách tính dựa vào trời tự tự lo liệu miếng ăn, kiên cường gắng gượng chống đỡ vó sắt Nhung tộc gần trăm năm, thì bọn họ lại dựa vào cái gì?
Mỗi người đều có bất mãn "Dựa vào cái gì?", nếu như tất cả đều lấy đó làm lý do để trút giận, liệu thế giới này có còn người sống hay không?
Tần Hà từng xem rất nhiều kịch đèn chiếu, nhìn một cách tổng quan đường đời của vô số người.
Có người chết nào mà trong lòng không mang oán không mang hận?
Người nào chết đi không có tiếc nuối cùng tràn đầy bất đắc dĩ?
Ở trong bóng tối vô biên có một chùm sáng chiếu rọi, thế là bên trong vòng sáng sẽ trở thành thiên đường, còn nơi giao giới giữa sáng và tối thì chính là nhân gian.
Sự thăng trầm của cuộc đời vẫn luôn nối liền không dứt, từ xưa đến nay đều là như vậy.
Ngàn vạn lời muốn nói trong lòng Tần Hà đã hội tụ thành một câu nói: "Dựa vào việc ngươi không đánh lại ta ~"
Bản đại tiên cũng khôngphải Đường tăng.
Dựa vào cái gì mà phải phí nhiều miệng lưỡi để giải thích rõ phải trái cho ngươi chứ?
Dựa vào dáng dấp của ngươi xinh đẹp ư?
Nếu không phải ngươi còn chưa kịp còn chưa kịp tạo xuống nghiệt nghiệp, thì đã sớm đốt ngươi rồi.
" Buông bỏ oán hận chuyển thế đầu thai đi, thời điểm ba trăm năm trước, lúc ngươi dấn thân vào quỷ đạo thì ngươi đã chết rồi, người chết không còn quan hệ gì với chuyện nhân gian, Thiên đạo tự có luân hồi, người có số trời, ngươi đã không liên quan gì tới thời đại này nữa." Dừng một chút, Tần Hà cuối cùng vẫn là khuyên giải một câu.
Nhưng mà lời khuyên này đã định trước là phí công, oán quỷ tràn đầy oán hận, đã sớm thay đổi tâm tính, há lại là mấy câu khuyên giải liền có thể khiến nàng ta buông bỏ.
" Ngươi nói rất đơn giản dễ dàng!"
Quỷ khí trên thân Triệu Hồng Ngọc hoàn toàn bộc phát, âm phong ác liệt thổi quét toàn bộ phòng thiêu thi, phát ra tiếng ông ông vang dội, "Ngươi là quan sai Lê triều, ta cùng ngươi không có gì để nói, nếu ngươi ngăn trở bản công chúa, ta liền cùng ngươi cá chết lưới rách!!"
Vừa dứt lời, âm khí quanh thân nàng ta đã ngưng tụ lại, quỷ lần nữa hiện ra trước người, lập tức chuẩn bị động thủ.
Nhưng ngay vào lúc này, thiên âm kinh khủng từ trên trời giáng xuống, tựa như Thần linh đang thì thầm, lại giống như bi ca trên trời cao.
Uy áp Thiên đạo đáng sợ trong nháy mắt đã buông xuống đỉnh đầu Triệu Hồng Ngọc, nặng như sơn nhạc, không có cách nào có thể chống đỡ.
Trong lúc này, quỷ khí quanh thân nữ quỷ điên cuồng tràn ra, hóa thành khói xanh tiêu tán, biến mất không còn thấy gì nữa.
Triệu Hồng Ngọc phát ra tiếng rít đau đớn, màu đỏ rực trong mắt chậm rãi phai nhạt rồi tiêu tán, giống như nạo xương trị độc.
"Siêu độ?"
Hôi Mễ Khâu bên cạnh Vương Thiết Trụ đang kéo đẩy ống bễ lập tức ánh mắt lấp lánh.
Miệng Tần Hà khẽ niệm niệm, rõ ràng là đang siêu độ nữ quỷ,
Độ tà kinh: Đây là một bản tàn kinh có nguồn gốc từ《 Độ Ách Pháp Kinh 》, có thể siêu độ chẳng lành.
Chú thích: Bản kinh dịch này liên quan đến nhân quả, người không có công đức chính quả phải cẩn thận khi sử dụng.
Cái gọi là siêu độ, có nghĩa là dùng một lượng pháp lực cực lớn để thay đổi nhân quả Thiên đạo, nhằm siêu thoát bể khổ, đi đến miền cực lạc, cũng không chỉ đơn giản là đưa vào Địa phủ.
Nữ quỷ đã hóa quỷ ba trăm năm, cho dù không tạo xuống nghiệt nghiệp, cũng phải đi một vòng Địa ngục, mà siêu độ thì sẽ xóa bỏ tội nghiệt của nàng, trực tiếp chuyển thế.
Pháp lực Tần Hà mênh mông, công đức thâm hậu, hắn chỉ dùng thời gian mười mấy hơi thở đã xua tan hết quỷ khí cùng oán niệm trên thân Triệu Hồng Ngọc, quanh thân nàng được một bao bọc bên trong một đoàn màu trắng mờ mịt, đôi mắt cũng khôi phục lại trong sáng.
"Từ xưa tới nay, ai có thể hoàn toàn buông bỏ ân oán tình thù, chấp niệm trong lòng chính là ngục tù vây hãm trái tim, người thân của ngươi đã sớm luân hồi, ngươi chỉ có buông bỏ chấp niệm, cắt đứt kiếp này, mới có kiếp sau." Tần Hà tay niết pháp ấn, nếu như sau khi siêu độ, Triệu Hồng Ngọc vẫn không chịu buông bỏ chấp niệm, vậy cũng chỉ có thể đánh tan nàng ta.
Trong nháy mắt, Triệu Hồng Ngọc nước mắt tuôn ra như suối, nàng tự giãy dụa đấu tranh trong chốc lát rồi chậm rãi quỳ xuống đất: "Tiểu nữ tử cảm tạ ân siêu độ của quan nhân, nguyện vâng theo lệnh quan nhân chuyển thế, đại ân đại đức, kiếp sau báo đáp."
Vừa dứt lời, hồn lệ từ trong đôi mắt nàng rơi xuống, từng giọt từng giọt trong suốt.
Hồn lệ là chấp niệm sau cùng của nàng.
Hồn lệ rơi xuống, chính là cắt đứt một đời.
"Đi thôi."
Tần Hà phất phất tay.
"Vâng."
Triệu Hồng Ngọc ba lạy chín rập đầu, bóng người nhanh chóng mờ đi, cuối cùng biến mất không còn thấy bóng dáng, đi chuyển thế đầu thai.