Nữ quỷ ngẩn người.
Nghe chuyện xưa của mình?
Đây là một yêu cầu kỳ lạ.
Một nam nhân kỳ quái với yêu cầu kỳ lạ, không biết là có rắp tâm gì, chẳng lẽ là muốn thăm dò lai lịch của mình?
"Rốt cuộc thì ngươi muốn làm cái gì?" Nữ quỷ cảnh giác hỏi, đồng thời túm chặt áo đỏ theo bản năng.
Năm tên bị đào ra khỏi đất cùng nàng đã bị đánh ngã, ba tên vào lò đốt xác, còn có hai tên bị bổ thành ba.
Chỉ còn chừa lại mỗi mình mình, nàng càng lúc càng cảm thấy người kia chính là đang thèm muốn thân thể của mình.
Phi, nam nhân!
Mình chính là quỷ, có chết cũng sẽ không thuận theo hắn.
Tần Hà trông thấy dáng vẻ này của nữ quỷ liền biết nàng ta đang suy nghĩ cái gì, hắn cạn lời, nói: "Nếu như nói ta là một người tốt, ngươi có tin hay không?" Tiếp đó hắn chỉ vào đám Vương Thiết Trụ: "Nếu như ngươi không tin, có thể hỏi bọn họ."
"A?" Vương Thiết Trụ hơi sững sờ một chút, vội vàng nói: "Cái kia.... Gia nhà ta khẳng định là người tốt, khẳng định là người tốt."
"Cực kỳ cực kỳ tốt, ngươi không cần nghi ngờ." Con bê hơi chần chừ trong chớp mắt, vội vàng lắc đầu.
Đến phiên Hôi Mễ Khâu, trong đầu nó thoáng qua dáng vẻ của Ngụy Vũ, cũng vội vàng vội vàng gật đầu: "Đại quan nhân là người tốt, hoàn toàn không có vấn đề."
"Nghe không?" Tần Hà nghe mà khóe miệng giật giật.
Tất nhiên là nữ quỷ nghe được, nhưng kết quả còn không bằng không nghe thấy, tất cả bọn họ đều ngập ngừng khi trả lời.
Nam nhân này chính là thèm muốn thân thể của mình, tên biến thái háo sắc!
Thế là, nữ quỷ từ một tay biến thành hai tay túm chặt áo, dáng vẻ như là phòng bị chó sói, không chịu thuận theo.
Tần Hà lập tức cảm thấy đau đầu, quả nhiên nữ nhân chỉ có thể làm chậm trễ tốc độ vung xẻng của mình.
Nếu như đây là nam quỷ, chắc chắn là lúc này đã trò chuyện dưới xẻng.
Ngươi nói đập nàng ta à, đập nàng ta thì lại tỏ ra mình không phong độ.
Ngươi nói không đập nàng ta, thì nàng ta không biết tốt xấu.
Động tác nhỏ có thể khiến người ta tức chết.
Bản đại tiên anh minh thần võ, phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, thưởng thức cao cấp, cũng chỉ kém hơn một chút so với các vị độc giả lão gia mà thôi.
Không đi dạo kỹ viện là bổn gia giữ mình trong sạch, một thỏi bạc đập xuống, ai lại có thể không có tình yêu chứ?
Sống sờ sờ, còn mềm mại, chẳng lẽ không tốt hơn ngươi gấp trăm lần à?
Thở dài một hơi, Tần Hà quyết định dùng lời lẽ mà nữ quỷ có thể nghe hiểu để giao tiếp, hắn đập lên ghế một cái, nói: "Bảo ngươi nói thì ngươi cứ nói đi, nếu còn nói nhảm nữa ta sẽ trước diệt sau giết ngươi ~ ~"
"Ngươi ngươi quả nhiên không có ý tốt...." Sắc mặt nữ quỷ đại biến, cũng may hiện tại nàng ta không có nước mắt, bằng không tám chín phần mười là đã khóc rồi. Phương sĩ áo đen cùng thư hùng hợp thể thi dùng mấy ánh mắt là đã có thể lừa nàng ta động thủ với Tần Hà, nếu so sánh tâm trí với hai kẻ kia thì đúng là chênh lệch không nhỏ.
(Diệt (歼- jiān) và hiếp (奸- jiān) đồng âm nên nữ quỷ vẫn hiểu lầm.)
"Đại tỷ, gia đã mở cho ngươi một mặt lưới, ngươi mau nói đi, bằng không lát nữa chúng ta đây không chỉ có người, còn có cả bò~." Lúc này Vương Thiết Trụ cũng lên tiếng uy hiếp.
Lamborgh lập tức nhìn về phía Vương Thiết Trụ với khuôn mặt đầy vẻ vô tội: "....."
Nữ quỷ nhìn về phía Lamborgh to khỏe mạnh mẽ, vẻ hoảng sợ trên mặt lại càng thêm rõ ràng, hoàn toàn không thể kìm nén được nữa, nàng ta vội vàng nói: "Ta nói... Ta nói."
"Xem ra là vẫn có thể giao tiếp được." Tần Hà lúc này mới gật đầu hài lòng, móc ra một nắm hạt dưa từ dưới nách không gian, vừa cắn hạt dưa vừa nghe chuyện xưa. Cái thứ gọi là chuyện xưa này, nếu ngươi không chủ động kể ra, Tần Hà cũng chỉ có thể xem qua kịch đèn chiếu.
Tiếp đó, nữ quỷ bắt đầu kể lại câu chuyện nàng tự nguyện dấn thân vào quỷ đạo.
Thân phận nữ quỷ không tầm thường, nàng là con gái thứ chín của Tống Hoàn Tông, vị Hoàng đế cuối cùng của Nam Tống, tên là Triệu Hồng Ngọc.
Tiền văn đã nói qua, triều Tống có sức sống vô cùng ngoan cường, trong trận chiến chống lại sự xâm lược của Nhung tộc, triều Tống đã mấy lần bị thất thủ biên cảnh, nhưng lại có thể ngóc đầu trở lại.
Tuy triều Tống suy yếu, nhưng lại thi hành chính sách nhân hậu, bồi dưỡng kẻ sĩ mấy trăm năm, cực kỳ được lòng người.
Nhung tộc thảo nguyên đánh đâu thắng đó nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể bình định được phương nam, những cuộc khởi nghĩa nổi lên liên tiếp, nhưng chém giết kéo dài không ngừng nghỉ cũng khiến triều Tống lực bất tòng tâm.
Cùng lúc đó, dưới trướng Nhung tộc có một quân phiệt người Hán quật khởi.
Cũng chính là Thái tổ lập triều Đại Lê hiện tại - Hoằng Vũ Đế.
Sau khi thực lực Hoằng Vũ Đế bành trướng thì đã bị Nhung tộc nghi kỵ, vì thế nổi lên lòng phản loạn, âm thầm liên lạc Hoàng đình Đại Tống đang phiêu bạt trên bển, tôn kính Đại Tống chính thống, phát động chinh phạt quân Nhung.
Tống Hoàn Tông nhận được tin tức, hết sức vui mừng.
Nhung tộc thế lớn, lúc này triều đình Đại Tống trôi nổi ở trên biển, đến việc ăn uống cũng thành vấn đề, đừng nói là phản kháng, có thẻ bảo đảm bản thân không bị chết đói chết khát hoặc là bị sóng biển lật úp thuyền đã coi như không tồi.
Vì để lung lạc Hoằng Vũ Đế, Tống Hoàn Tông đã gả hòn ngọc quý trên tay, cũng chính là nữ quỷ Triệu Hồng Ngọc cho trưởng tử của Hoằng Vũ Đế, kết thành quan hệ thông gia, ước định là sẽ cử hành đám cưới khi triều đình Đại Tống trở về Kinh thành.
Không thể nghi ngờ, đây là một cuộc hôn nhân chính trị, song phương đều cực kỳ vui mừng.
Nhưng chuyện xảy ra sau đó, đã nhanh chóng biến cuộc hôn nhân chính trị này trở thành bi kịch.
Nguyên nhân rất đơn giản, cũng không biết là do Hoằng Vũ Đế quá mức anh minh thần võ, hay vẫn là do Nhung tộc thực sự quá yếu, khi khi Hoằng Vũ Đế lấy danh nghĩa Đại tướng quân triều Tống tạo phản đã đánh đến đâu thắng tới đó, tất cả các nghĩa quân trong thiên hạ đều đi theo ủng hộ, nhất hô bá ứng binh binh bang bang, chỉ dùng thời gian hai ba năm đã đánh đuổi được Nhung tộc, thống nhất phương bắc.
Thế cục phát triển quá nhanh, đợi đến khi Tống đình phản ứng lại thì Hoằng Vũ Đế đã thành công tạo thế quét sạch thiên hạ.
Lúc này kẻ địch mà Tống đình phải đối mặt đã từ Nhung tộc biến thành đuôi to thì không dễ vẫy, thuộc hạ quá mạnh thì khó cầm đầu - Hoằng Vũ Đế.
Như vậy mối quan hệ thông gia kia còn muốn tiếp tục hay không?
Đương nhiên là phải tiếp tục, Hoằng Vũ Đế kiêu ngạo ngông cuồng, Tống đình phải thông qua quan hệ thông gia mới có thể ổn định lại cục diện, tốt nhất là có thể đạt được kết quả lấy sông chia đất mà trị.
Dù sao Tống đình yên phận ở Giang Nam cũng sớm đã thành thói quen.
Mà Hoằng Vũ Đế cũng cần thời gian để củng cố phương bắc, suy cho cùng thì Nhung tộc chỉ lui về thảo nguyên, vẫn còn có thực lực tương đối.
Trước ngày đại hôn, Triệu Hồng Ngọc ngây thơ cho rằng, bản thân có thể thông qua hôn nhân trợ giúp phụ hoàng hoàn thành sự nghiệp phục hưng Đại Tống.
Kết quả Hoằng Vũ Đế sau khi củng cố vững chắc thế cục đã trực tiếp lên ngôi xưng đế, tiếp đó giương cao lá cờ người Hán thống nhất tiến quân về phía nam, liệt kê mười tội lớn của Tống đình, cử binh đánh dẹp Tống.
Quá trình nam chinh dễ như kéo cây mục, Hoằng Vũ Đế chỉ phái một hoàng tử cùng ba chục ngàn binh mã đã đánh tan tác một trăm ngàn đại quân mà Tống đình tập hợp được.
Gọi là nam chinh không bằng nói là tiếp nhận, các nơi miền nam đã được truyền hịch, nhờ đó bình định, thi nhau xin hàng.
Mà vị hoàng tử này, chính là trượng phu của Triệu Hồng Ngọc.
Hoàng tử hứa hẹn với Triệu Hồng Ngọc, chỉ cần Tống đình đầu hàng, Đại Lê nhất định đối xử tử tế với hoàng tộc Đại Tống, noi theo cách làm của Đại Tống, đối xử rộng lượng và coi trọng Hoàng tộc Sài thị khi thay thế Chu vào mấy trăm năm trước.
Triệu Hồng Ngọc không muốn hai phe chém giết lẫn nhau, tự mình đi Kim Lăng khuyên hàng.
Sau khi cân nhắc, Tống Hoàn Tông cuối cùng cũng bỏ qua ý định một lần nữa chạy trốn ra biển, mở cửa thành đầu hàng.
Đến đây, mặc dù giang sơn đổi chủ, nhưng cũng coi là không tệ.
Hoàng triều tự có khí vận, đến thời điểm khí vận kết thúc, có thể bình an mà đi xuống, cũng cũng đã coi là rất tốt.
Nhưng mà.... Tống có lòng rộng rãi để bao dung Chu, nhưng Đại Lê lại không có đủ lòng dạ cho Tống.
Triệu Hồng Ngọc cũng không rõ, đó là do hoàng tử biết người biết mặt nhưng không biết lòng, hay vẫn là do Hoằng Vũ Đế hạ mật chỉ.
Tóm lại, hoàng tử đã đổi mặt trong một đêm, giơ lên đồ đao chém về phía hoàng tộc Đại Tống.
Triệu Hồng Ngọc trơ mắt nhìn mấy trăm người thân bị giết, lòng căm hận ngút trời.
Việc nàng khuyên hàng đã khiến nàng trở thành đồng lõa, ánh mắt của phụ hoàng cùng mẫu hậu trước khi chết, đã khiến nàng vô cùng tự trách, hoàn toàn sụp đổ.
Triệu Hồng Ngọc một mình tháo chạy, quãng đời còn lại chỉ sống vì báo thù.
Nhưng mà Đại Lê đã thống nhất thiên hạ, khí vận đã thành, một nữ tử yếu đuối như nàng sao có thể lay chuyển?
Vì thực lực, Triệu Hồng Ngọc dưới sự trợ giúp của trung thần triều Tống còn sót lại đã bước vào quỷ đạo không chút do dự, từ bỏ thân xác tiến vào quan tài hóa thành quỷ, hy vọng mượn sức mạnh quỷ có thể hoàn thành báo thù.
Nhưng mà nàng không nghĩ tới là, hồn quan của nàng vừa đóng lại, chính là hơn ba trăm năm.
Đợi đến khi nắp quan tài được mở ra một lần nữa, đã là cảnh còn người mất.
Hoằng Vũ Đế cùng hoàng tử đã sớm cát bụi về với cát bụi, đất về với đất, khí vận Đại Lê cũng đi đến hồi cuối.
Ân oán nhân thế, vương triều mưa gió, ở trước mặt thời gian, thoảng qua như mây khói.