Quyết đoán học tập, không bỏ qua một bản nào.
Dường như phần thưởng của mấy bộ thi thể trong quan tài kia rất tốt đã làm tăng mức tiêu chuẩn ban thưởng, ba bộ thi thể bình thường cho ra phần thưởng rất qua loa lấy lệ.
Một bộ cho một năm đạo hạnh, một bộ cho một năm nội kình.
Đều là phần thưởng an ủi mang tính tượng trưng.
Bộ cuối cùng thì ngược lại là cho ra một bản thuật pháp, nhưng là rất dơ dáy, nó gọi là thuật đánh rắm.
Thuật đánh rắm: Một pháp thuật nguyền rủa nhỏ đến từ Vu môn, thi triển pháp thuật này, mục tiêu đầy bụng căng hậu môn, khó mà tự kìm nén được.
Chú thích: Thứ nó thả ra không phải là rắm, mà là linh hồn bất khuất của ngũ cốc.
Tần Hà vừa thấy, lập tức cả khuôn mặt đều lộ vẻ ghét bỏ.
Cái Vu môn này thật là, toàn làm ra mấy thứ pháp thuật không lên được mặt bàn.
Ví dụ như thuật nguyền rủa đôi mắt thối rữa, thuật thải bổ, thuật đánh rắm.
Mặc dù đúng thực sự là Vu môn sa sút, nhưng đây quả thực cũng quá kém cỏi khó coi rồi, không thể cho một phần thưởng nghiêm túc một chút à?
Có điều, ghét bỏ thuộc về ghét bỏ, nhưng học tập thêm một loại pháp thuật cũng không thừa.
Vẫn là câu nói cũ, nhiều tài không sợ thiệt.
Thuật pháp là một mặt, mặt khác, thuật pháp thường nhắc đến rất nhiều loại tri thức, đó là những thứ rất có giá trị.
Quả quyết học tập.
Ngay tức thì, Tần Hà hiểu rõ các loại tri thức kỳ lạ về ruột, bụng trên thân thể con người cùng hoạt động thoát hơi, vừa học chính là đạt đến trình độ hóa cảnh.
Thi triển.
"Biu~"
Tần Hà bắn một cái về phía Hôi Mễ Khâu đang xúc tro cốt trong lò.
Thân thể Hôi Mễ Khâu lập tức hơi hơi ưỡn ra, tiếp đó nó lấm la lấm lét liếc nhìn Vương Thiết Trụ cùng Lamborgh đang nằm dưới đất một cái, lại liếc nhìn thoáng qua Tần Hà cùng Tiểu Điêu, rồi nó đứng yên bất động, qua chừng mười mấy giây sau nó mới khôi phục lại hành động.
Tần Hà thấy vậy, ôi chao, không tệ nha.
Cơ vòng này, không ngờ có thể thu phóng tự nhiên thành thạo như vậy.
Lại có thể thả rắm mà không phát ra một âm thanh nào, quả thực là hiểu rất rõ tinh túy của việc âm thầm đánh rắm.
Không hổ là chuột bự sống mấy trăm năm.
Nếu như thế, vậy thì lại thêm chút nữa.
Biu~Biu~Biu~
Tần Hà lại bắn ra ba cái thuật đánh rắm liên tiếp.
Lần này, mắt chuột của Hôi Mễ Khâu trực tiếp trợn trừng, cả người nó cứng đờ, chỉ cảm thấy trong bụng mình có một luồng khí theo đường ruột đẩy xuống, tấn công vào hậu môn.
Đại tướng "cơ vòng" giữ cửa cực kỳ hoảng sợ, vội vàng thu hẹp cửa thành, hét ra lệnh cấm khí trong ruột không được gây ồn ào náo động, phải giữ trật tự mà lần lượt đi qua.
Nhưng mà khí trong ruột quá mức hùng dũng, đại tướng cơ vòng không đủ sức để duy trì, thế là ruột khí thông qua khe cửa thành nhỏ hẹp đã phát ra một tràng dài tiếng kêu chói tai.
"Pỉ pỉ pỉ pỉ ~~~"
Âm thanh phát ra khiến người xung quanh phải kinh ngạc.
Tần Hà thấy mà cảm thán, âm thanh này, thực sự rất giống khí ga bị rò rỉ.
Đánh rắm có thể phát ra âm thanh như vậy, quả thực là lợi hại.
"Tiếng gì vậy?"
Vương Thiết Trụ nghe thấy âm thanh lạ, nghiêng đầu nghe trái nghe phải, tìm nơi phát ra âm thanh, nhìn như nó còn đánh hơi được mùi gì đó, còn mấp máy mũi ngửi ngửi một chút.
Kết quả, vừa quay người sang nó đã thấy Hôi Mễ Khâu đứng ưỡn bụng che mông, tức khắc cả khuôn mặt nó xanh lè, chỉ thẳng vào Hôi Mễ Khâu mắng: "Việc còn làm chưa xong, ngươi còn ở đây đánh rắm?"
"Trụ gia, người có ba việc gấp, đánh rắm, đi nhẹ, đi nặng, ta thực sự là không nhịn được." Hôi Mễ Khâu vội vàng giải thích.
"Còn ngụy biện."
"Ta sai rồi."
"Ngươi ăn cái quái gì vậy, tại sao có mùi như khoai lang thối thế?" Vương Thiết Trụ bịt mũi, vẻ mặt tràn đầy sự ghét bỏ.
"Trụ gia minh xét, đúng là ta đã ăn khoai lang, ở trại nuôi heo bên ngoài thành có trồng một mảnh khoai lang rất rộng, củ vừa to vừa ngọt."
"Ngươi muốn để ta khen ngươi à?"
"Ta sai rồi."
"Cái khoai lang kia... Ngày mai ngươi đi lấy một ít về đây."
"Vâng, Trụ gia."
"...."
Trước mặt Vương Thiết Trụ, Hôi Mễ Khâu hoàn toàn rất là ngoan ngoãn biết vâng lời.
Đồng tử đệ nhất của Thanh Ngưu Đại Tiên làm cho nó không sinh ra được một chút suy nghĩ ngỗ nghịch nào.
Nhưng mà ngay vào lúc này, đôi mắt đậu xanh của Vương Thiết Trụ hơi hơi mở lớn, cả người cứng đờ, sau đó: "Bủm bủm bủm~~~"
Một tràng rắm nghe còn huênh hoang hơn Hôi Mễ Khâu ban nãy thả ra.
Người ta bảo rắm vang không thúi, rắm thúi không vang, còn rắm liên hoàn thì vừa vang vừa thúi.
Lập tức một mùi hôi chua tràn ngập trong không khí.
Hôi Mễ Khâu rụt cổ lại, gắt gao bặm chặt miệng, nín thở không dám nói một câu.
Đánh mặt tới quá nhanh, lúc này tốt nhất là không nên mở miệng nói chuyện, ngay cả việc thở cũng là sai.
Vẻ mặt của Vương Thiết Trụ lúc này cực kỳ đặc sắc, lúng túng, khó tin, ảo não, thẹn thùng,... Qua một lát, nó mới cưỡng ép nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, công việc ta đã làm xong, thích hợp thả hai cái rắm thả lỏng tâm tình một chút, đó cũng là chuyện có thể."
"Vâng vâng vâng, Trụ gia nói phải." Hôi Mễ Khâu gật đầu như giã tỏi.
"Tại sao trong rắm của ngươi lại có mùi thịt bò?" Ngay vào lúc này, giọng nói âm u của Lamborgh bỗng nhiên vang lên từ sau lưng Vương Thiết Trụ.
Vương Thiết Trụ quay người lại nhìn, chẳng biết là Lamborgh vốn đang nằm say ngủ trên đất đã tỉnh dậy từ lúc nào, hiện tại nó đang đứng ngay sau lưng mình, một đôi mắt bò to tròn đang nhìn mình với đầy vẻ nghi ngờ.
"Ngươi ngửi nhầm rồi, ta không có ăn thịt bò." Vương Thiết Trụ thầm hô không hay rồi.
"Con rùa đen chết tiệt ngươi dám ăn thịt ngưu tộc ta~"
"Ngươi mắng ta?"
"Ta còn húc ngươi đấy, Man ngưu đâm mạnh, hừm!"
"Rầm!"
"Ai nha ~ Con bò chết tiệt kia ta liều mạng mới ngươi ~"
"..."
Ngay vào thời điểm lò hỏa táng thành đông đang vì "chuyện cái rắm" mà ồn ào ầm ĩ.
Nha thự Phi Ngư Vệ.
Ngụy Nguyên Cát đang ngồi uống rượu ăn khuya bỗng phát hiện, Ngụy Vũ đang ngồi đối diện vốn đang mang tâm trạng vui vẻ mà ăn uống "thả cửa", đột nhiên bắt đầu đứng ngồi không yên.
Vài ngày trước, Ngụy Vũ đã trở thành trung tâm của sự chú ý.
Lấy lực một người đơn đấu toàn bộ giang hồ Kinh thành, chín trận chiến tám trận thắng, tiếu ngạo giang hồ.
Ngay cả đại thống lĩnh Phi Ngư Vệ Thẩm Luyện cũng tự mình ghi công cho Ngụy Vũ.
Mượn uy thế đại thắng, Phi Ngư Vệ trực tiếp bắt lại mấy tên bại hoại giang hồ trước đây muốn bắt nhưng không dám bắt, hung hăng đạp mạnh cho giang hồ thêm một cước.
Khỏi phải nói Ngụy Vũ đắc ý đến cỡ nào, một chữ sảng khoái không đủ để diễn tả hết.
Nhất là hai trận chiến đấu với Thái Tam Đao kia, có thể nói là tuyệt địa phản kích.
Trận đầu Thái Tam Đao dùng chén sắt làm giáp bảo vệ đáy quần (Jockstrap), Ngụy Vũ không biết, một cước đá ra, chân cũng bị gãy.
Nhưng không có vấn đề, hắn có thuật tự lành, chỉ cần thời gian một nửa nén hương là đã khỏe mạnh nhanh nhẹn trở lại.
Ngày thứ hai tiếp tục tái chiến, Ngụy Vũ dùng tấm ốp sắt bảo vệ chân, phía trên còn đánh đinh sắt, Thái Tam Đao không biết, còn cỗ ý bày ra đũng quần khiêu khích Ngụy Vũ.
Khá lắm, một cước đá ra, Thái Tam Đao lập tức ba hồn bay mất hai hồn rưỡi, bụm háng chạy trốn, thậm chí còn không trở về Di hồng viện.
Vì thế Ngụy Vũ mỗi ngày vui vẻ ăn uống thỏa thuê, ngày nào cũng mời khách.
"Vũ ca ngươi sao vậy?" Ngụy Nguyên Cát khó hiểu hỏi.
Ngụy Vũ nhăn mặt, sờ mông, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Ngụy Nguyên Cát thấy vậy thì khóe miệng giật giật, "Ngươi sẽ không phải... là bệnh trĩ tái phát chứ?"
"Cảm giác hơi giống, nhưng không xác định."
Ngụy Vũ ngồi xuống ghế, lại vội vàng cầm lấy một cái gương đồng chạy đi nhà xí, qua một lát sau, hắn mang vẻ mặt buồn bực xen lẫn ngượng ngùng trở lại, cắn răng nghiến lợi nói: "Là bệnh trĩ."
Ngụy Nguyên Cát lập tức hít sâu một hơi, không còn lời gì để nói, nói: "Vũ ca, ngươi thực sự là không thích hợp ăn uống thả cửa, ta đã từng tìm Cúc đại phu hỏi qua, cái bệnh này cần phải chú ý việc ăn uống."
"Tại sao ngươi không nói sớm chứ, lúc này nó lên rồi mới nói."
"Ta đâu biết lời ấy chuẩn như thế chứ, hiện tại ngươi đã đạt nội kình đỉnh phong, bệnh vặt này không nên có mới đúng."
"Làm sao bây giờ?"
"Nếu không... Ta cắt giúp ngươi?"