Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 457 - Chương 457 - Chuyện Vui Tới Cửa

Chương 457 - Chuyện vui tới cửa
Chương 457 - Chuyện vui tới cửa

Ngụy Vũ mang mặt đầy hoảng sợ nói: "Không được, ngươi làm gì có kỹ thuật này?"

"Vậy thì ngươi chỉ còn có hai lựa chọn thôi, một là đợi Thanh Ngưu Đại Tiên, hai là chờ Cúc lão ra cung." Ngụy Nguyên Cát nói, hắn còn nói thêm: "Nếu như ngươi đợi Thanh Ngưu Đại Tiên mà nói, cũng không biết sẽ phải đến năm tháng nào, còn đợi Cúc lão thì nhanh nhất cũng phải sau hai mươi ngày nữa."

Sắc mặt Ngụy Vũ lập tức tái xanh, hắn không dám nghĩ đến việc Thanh Ngưu Đại Tiên cầm đao, còn Cúc lão thì phải đợi hai mươi ngày?

Hai mươi ngày, e là lúc ấy cũng thối rữa luôn rồi?

Mấu chốt nhất là những ngày này làm sao mà sống đây, ngày nào cũng ngồi ở nhà xí?

"Vũ ca, ngươi có thuật tự lành, đây chỉ là chuyện cắt một đao mà thôi, cần gì đến kỹ thuật tốt, cố nhịn một chút là qua rồi." Ngụy Nguyên Cát khuyên bảo từng bước.

Ngụy Vũ vô thức nhớ lại ngôi miếu hoang lần trước, nhớ đến cái cảnh tượng máu bắn lên nửa tường kia, vẻ mặt do sự, không thể hạ quyết tâm được, việc này quá đáng sợ.

"Trước đó sẽ điểm huyệt cầm máu, chúng ta có cao cầm máu thượng hạng, còn có đao sắc, đây chỉ là chuyện hai ba tấc thịt nhỏ xíu mà thôi." Ngụy Nguyên Cát tiếp tục khuyên.

Ngụy Vũ vừa nghe có thể cầm máu, cuối cùng cũng tăng thêm chút dũng khí, hắn chần chừ trong chốc lát, cắn răng giậm chân một cái: "Được, vậy thì cắt một đao."

Quyết định xong, Ngụy Nguyên Cát lập tức đi xuống chuẩn bị.

Đao sắc, nước nóng, chậu, cao cầm máu, vải sạch,... Còn có một thứ quan trọng nhất, một khúc gỗ dâu để cắn.

Những thứ khác Phi Ngư Vệ không có, nhưng thứ giúp Phi Ngư Vệ cắt đi vài bộ phận trên người mà vẫn còn có thể để người ta giữ lại mạng sống, đó là từng tá từng tá.

Kinh nghiệm hành nghề cũng là hết sức phong phú.

So ra, phương pháp cắt trĩ hung bạo như Tần Hà, thực sự là nghiệp dư.

Chuyện chuyên nghiệp, vẫn nên giao cho người chuyên nghiệp đi làm mới tốt.

Chuyện kế tiếp không tiện kể ra chi tiết.

Tóm lại chính là, cắn chặt gỗ dâu, bày ra tư thế, tìm đúng vị trí, sau đó dùng một đao cắt tràng.

Có máu, nhưng rất ít.

Cao cầm máu cùng phương pháp điểm huyệt của Phi Ngư Vệ, phải nói là chuyên nghiệp.

Tất nhiên là vẫn có kêu thảm, người đang tỉnh táo, vị trí cắt lại có rất nhiều dây thần kinh, khúc gỗ dâu cắn trong miệng lập tức bị hằn sâu hai hàng dấu răng rõ ràng.

Thuật tự lành cũng có hiệu quả rất cao, máu ngừng chảy rất nhanh, tiếp đó liền nghe tiếng "Si si la la" phát ra do mầm thịt mọc ra.

Nhưng mà nét mặt của Ngụy Nguyên Cát lại từ mừng rỡ sau một đao thành công, dần dần biến thành vẻ khó tin, cuối cùng đôi mắt hắn trợn to, lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ.

"Cắt xong chưa?" Ngụy Vũ qua một hồi lâu không nghe thấy động tĩnh gì, mới mở miệng run giọng hỏi.

Ngụy Nguyên Cát gãi gãi đầu, ngập ngừng nói: "Cắt thì cắt xong rồi, nhưng là Vũ ca... Bây giờ có một tin xấu cùng một tin tốt, ngươi muốn nghe tin nào trước?"

Ngụy Vũ lập tức hoảng sợ nói: "Tình huống như thế nào, ngươi nói rõ ràng ra đi, đừng có vòng vo."

"Vậy ta nói thẳng nhé."

Ngụy Nguyên Cát gật đầu một cái, sau đó nói: "Tin xấu là trĩ của ngươi sau khi cắt đi, nó lại mọc ra một lần nữa, tin tức tốt là, nó... không lớn như trước."

Ngụy Vũ vừa nghe vậy, liền sụp đổ ngay tại chỗ.

Cắt rồi còn có thể mọc ra lần nữa?

Thuật tự lành này tự chữa lành cái quái gì! Trĩ không phải là một phần của thân thể, được chứ!

Ngươi tự chữa lành thì thôi, còn chữa cho nó làm gì!

"Vũ ca, hình như thuật tự lành này của ngươi có thiếu sót, thứ không nên lành cũng lành lại." Ngụy Nguyên Cát một câu đã nói trúng, hắn lại nói tiếp: "Bây giờ cũng không còn cách nào nữa, chỉ có thể tiếp tục cắt nó đi, cắt đến khi nào nó không mọc ra nữa mới thôi."

"Vậy... Vậy phải cắt bao nhiêu đao?" Giọng nói của Ngụy Vũ đã bắt đầu run rẩy.

Cái thứ chết tiệt này, cũng không biết là từ đâu ra, vô duyên vô cớ mọc ra, bản thân mình là nội kình đỉnh phong, hẳn phải là bách bệnh bất xâm mới đúng.

Ngụy Nguyên Cát nghiêm túc đánh giá một hồi, nói: "Xem độ thu nhỏ lại của nó, cắt thêm tám đao chắc là đủ."

" Tám đao?!"

Ngụy Vũ kinh hãi đến trực tiếp nhảy bật dậy.

Chuyện sau đó lại càng không thể tường thuật.

Tóm lại, một đêm này, cả tòa nha thự Phi Ngư Vệ đều tràn ngập tiếng gào thét thảm thiết của Ngụy Vũ, làm cho người ta phải rợn cả tóc gáy.

...

Một ngày sau, Kinh thành nghênh đón một trận mưa đêm tự nhiên khó có được.

Xua tan đi mấy phần nóng bức mùa hè.

Từ phủ thành đông, giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng tràn ngập.

Mùng tám tháng sáu âm lịch, ngày hoàng đạo, thích hợp xuất hành, thích hợp thăng quan, thích hợp gả cưới.

Hôm nay là ngày Từ Trường Thọ kết hôn.

Từ gia, là hậu duệ chi bên của Từ thị Trung Sơn Vương, tuy rằng đã cách xa mười mấy đời với hoàng thân quốc thích Trung Sơn Vương, chưa nói đến họ hàng dòng dõi, gia đạo cũng sa sút, nhưng suy cho cùng cũng là hậu duệ vương hầu, ở thành đông, Từ phủ vẫn là có chút nhân khí.

Cộng thêm Từ Trường Thọ rất thích kết bạn, thượng cửu lưu, hạ cửu lưu loại người gì cũng có, cho nên khách đến cửa uống rượu mừng là nối liền không dứt.

Cảnh tượng trông khá ra hình ra dạng, khuyết điểm duy nhất nhà, lúc chủ nhà không có ở đây, tân khách tụ ba tụ năm lại, thì thầm nghị luận sôi nổi, châu đầu ghé tai.

Người có phẩm hạnh tốt thì lắc lầu than thở một tiếng, người phẩm hạnh không đoan chính thì không che giấu vẻ châm biếm trên khuôn mặt.

Không có cách, mặc dù Từ gia đã sa sút, nhưng cũng vẫn được coi là nhà có máu mặt.

Cưới con dâu lại cưới vị vong nhân, còn có bầu trước.

Loại chuyện này, mỗi một việc đều có thể để người ta đâm cột sống.

Còn không phải sao, phụ mẫu Từ Trường Thọ nhìn vào huyết mạch trong bụng Dương Xảo Nhi mới đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng bảy cô tám gì cùng với các chú các bác, đã bị chọc đến không có sắc mặt tốt.

Một đám người xoa tay hằm hè, cắn răng nghiến lợi canh giữ ở cửa, rõ ràng là chuẩn bị kiếm chuyện.

"Gia, những người kia trông có vẻ như thật sự muốn ngăn cửa nha." Cách đó không xa, Vương Thiết Trụ vươn dài cổ, nói với Tần Hà đang cắn hạt dưa.

Ngày vui của Từ Trường Thọ, toàn thể lò hỏa táng thành đông điều động, chiếm mấy cái bàn, một bên cắn hạt dưa một bên chờ cô dâu đến cửa bái đường rồi mở tiệc.

Cái gọi là ngăn cửa, chính là cản kiệu.

Cưới hỏi đàng hoàng, không cần biết là cưới hoàng hoa đại khuê nữ hay là vị vong nhân, chỉ cần là chính thê, vậy thì nhất định phải đường đường chính chính tiến vào cửa chính vào nhà bái đường, đây là yêu cầu mấu chốt.

Nếu là cưới thiếp thì chỉ có thể đi vào bằng cửa phụ, lặng yên không tiếng động ngồi kiệu nhỏ tiến từ cửa phụ vào nhà là coi như xong chuyện, đãi ngộ khác nhau một trời một vực.

Ngăn cửa khi cưới chính thê, chính là sự sỉ nhục dành cho cô dâu, cũng là muốn hủy bỏ danh phận cùng địa vị của nàng từ tận gốc rễ.

Nếu như thực hiện được, cuộc sống cô dâu sau này sẽ rất khó khăn.

Bình Luận (0)
Comment