Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 459 - Chương 459 - Một Chén Gạo Dưỡng Ơn, Một Đấu Gạo Nuôi Thù

Chương 459 - Một chén gạo dưỡng ơn, một đấu gạo nuôi thù
Chương 459 - Một chén gạo dưỡng ơn, một đấu gạo nuôi thù

Người được một bước, luôn muốn luôn muốn tiến thêm một thước.

Một chén gạo dưỡng ơn, một đấu gạo nuôi thù.

Không sai, Từ Đức Nghiệp chiếm lấy chiếm lấy của hời, liền bắt đầu có suy nghĩ không nên có.

Ông ta nhỏ nhen keo kiệt, một cọng lông cũng không rút ra được, tạo thành nửa đời tằn tiện, một đồng tiền phải bẻ thành hai nửa mới có thể sống qua ngày.

Đại ca Từ Đức Hải ngày ngày bị người ta chiếm hời, sản nghiệp trong nhà vẫn từng chút từng chút tăng lên, Từ Trường Thọ còn lăn lộn đến lò hỏa táng ăn chén cơm quan.

Mặc dù Từ Đức Nghiệp ngầm tự hiểu mình đi đường hẹp, nhưng ông ta không thay đổi được.

Bị người ta chiếm hời còn khó chịu hơn cả việc ông ta bị người ta thọc cho một đao.

Nếu không thay đổi được, vậy cái thứ không nên xuất hiện kia cũng không thể bỏ đi.

Nói đến suy nghĩ không nên có, Từ Đức Nghiệp thực sự là đã từng có hành động.

Năm ngoái Từ Trường Thọ được lệnh đi công tác đến chiến trường đất Lỗ, liên tục có tin tức đại quân triều đình thất bại thảm hại truyền về.

Lúc ấy Từ Đức Nghiệp vui vẻ đến ngủ mơ vẫn cười, nếu Từ Trường Thọ chết ở bên ngoài, đại ca đứt đoạn hương khói, cũng chỉ có thể tìm mình nhận thừa tự.

Đến lúc đó tất cả sản nghiệp nhà đại ca sẽ trở thành vật trong túi mình.

Ông ta vội vã không chờ đợi được, chạy tới trước mặt Từ Đức Hải đề cập tới chuyện nhận thừa tự, kết quả chọc cho Từ Đức Hải trực tiếp tạt thẳng một ly nước trà vào mặt, mắng ông ta mau cút đi.

Chẳng thể ngờ rằng, Từ Trường Thọ không chỉ còn sống trở về, vừa trở về đã giống như bị ma ám, nhất quyết muốn cưới Dương Xảo Nhi vào cửa.

Lần này đừng nói đến suy nghĩ không nên có, sau này ngay cả chiếm lời cũng không thể chiếm được nữa.

Cho nên, mới có cảnh tượng Từ Đức Nghiệp "ngăn cửa" kiếm chuyện.

"Tam thúc, Trường Thọ làm như vậy, không chỉ vứt mặt mũi của lão Từ gia, còn vứt cả mặt mũi ngài."

"Đại ca ta cũng hồ đồ quá rồi, tùy ý cho Trường Thọ làm càn."

"Hôm nay có thế nào cũng nhất định phải cho hồ mị tử quyến rũ Trường Thọ một cái hạ mã uy."

Từ Đức Nghiệp không ngừng nói lớn tiếng ở bên cạnh lão giả áo sam, cũng xúi giục cả những người khác.

"Đúng vậy, hồ mị tử kia quá lẳng lơ, đã khắc chết nam nhân mình, bây giờ lại tới Trường Thọ!"

"Cái thứ sao chổi!"

"Nàng ta sẽ xối đi khí vận lão Từ gia ta!"

Đám người bị xúi giục cũng rối rít hùa theo, ai nấy đều xắn tay, chuẩn bị đánh cỗ kiệu hoa kia từ đâu tới thì về lại nơi đó.

Cảnh tượng này tất nhiên đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều tân khách, thế là tiếng chỉ chỉ trỏ trỏ xì xào bàn tán cũng càng nhiều.

"Đủ rồi, bớt nói vài câu đi." Lão giả áo sam nhíu mày răn dạy một câu.

Đám người thi nhau ngậm miệng lại, lão giả áo sam tên là Từ Chương Đình, tuổi tác cũng không lớn hơn Từ Đức Nghiệp, nhưng bối phận ông ta cao, hơn nữa còn là cử nhân, có công danh bàng thân, là danh vọng của cả chi lão Từ gia này.

"Nếu còn nói đánh trở lại gì đó thì đừng có nói nữa."

Lão giả áo sam nghiêm mặt, nói: "Đức Hải chỉ có một thằng con trai độc đinh duy nhất là Trường Thọ, khó khăn lắm mới truyền xuống huyết mạch, không thể cứ như vậy mà lưu lạc bên ngoài. Dương Xảo Nhi có thể vào cửa, nhưng lát nữa kiệu hoa tới phải đi cửa nhỏ vào nhà, để nàng ta làm thiếp, xem như Từ gia chúng ta tận tình tận nghĩa."

"Vẫn là Tam thúc cân nhắc chu toàn, chúng ta đều nghe theo Tam thúc." Từ Đức Nghiệp nghe vậy, lập tức hài lòng phụ họa.

Ông ta không dám hy vọng là có thể đánh trở lại, suy cho cùng Dương Xảo Nhi đã có bầu, việc này đối với đại ca thực sự chính là lá chủ bài mạnh nhất, nhưng nếu tước đi danh phận của Dương Xảo Nhi, để nàng làm thiếp thì ngược lại là không khó.

Nếu không có danh phận, sau này muốn gây khó dễ cho nàng ta thì sẽ đơn giản hơn nhiều, chờ sau khi nàng ta sinh xong lại tìm cơ hội đuổi nàng ta đi.

"Vậy Tam thúc, đại ca ta bên kia?" Từ Đức Nghiệp chần chờ hỏi, cái chuyện ngăn cửa ngày, đương nhiên là ông ta phải giấu diếm Từ Đức Hải.

"Xong xuôi chuyện này ta sẽ đích thân nói với hắn." Lão giả áo sam nói với giọng điệu lạnh lùng.

Từ Đức Nghiệp lập tức cười tươi như hoa, vỗ tay nói: "Được rồi, có Tam thúc ở đây, chuyện này ổn rồi."

Lão giả áo sam liếc nhìn Từ Đức Nghiệp một cái, trong mắt lóe lên sự chán ghét, nói: "Trong nhà làm ra chuyện nhục nhã như vậy, ngươi vui vẻ cái gì?"

Từ Đức Nghiệp hơi sững người, vội vàng lắc đầu, đang chuẩn bị mở miệng phủ nhận, kết quả lại không biết cái miệng bị làm sao, đột nhiên mất khống chế, nói một mạch hết tất cả những gì suy nghĩ trong lòng"

"Ta đương nhiên là vui vẻ rồi, Dương Xảo Nhi không có danh phận, ta liền có thể tiếp tục chiếm hời nhà đại ca ta."

"Nếu có thể khiến Dương Xảo Nhi tức giận đến sinh non, vậy thì càng tốt."

"Gia sản của đại ca ta, chính là của ta rồi ~"

Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều sững sờ, tiếp đó tất cả đồng loạt nhìn về phía Từ Đức Nghiệp với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, lão giả áo sam cũng là mở to mắt, khó tin nói: "Ngươi mới vừa nói cái gì?"

Bình Luận (0)
Comment