Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 460 - Chương 460 - Ta Không Phải, Ta Thề

Chương 460 - Ta không phải, ta thề
Chương 460 - Ta không phải, ta thề

"Ta ta... Ta nói là... Ta không nói~" Từ Đức Nghiệp cuống cuồng vội vã che miệng lại, hoảng sợ đến mức cả mặt mày đều trắng bệch.

Trước mặt mọi người, nghĩ như thế nào miệng liền nói ra như thế ấy, gặp quỷ rồi.

"Ngươi vừa mới nói làm cho Dương Xảo Nhi tức giận đến sinh non? Còn gia sản của ca ca ngươi là của ngươi?" Lão giả áo sam đã đọc đủ loại thi thư, cũng không phải là kẻ ngu ngốc.

Danh tiếng Từ Đức Nghiệp ở trên đường phố vốn là không tốt, vào lúc này lại vừa xúi giục, lại vừa khích bác, đã sớm khiến cho ông ta nghi ngờ, nhưng việc Từ Trường Thọ muốn cưới vị vong nhân vào cửa cũng là sự thật, cho nên ông ta cũng không nghĩ sâu.

Nhưng Từ Đức Nghiệp nói toạc miệng, lập tức càng khiến cho ông ta nghi ngờ.

" Tam thúc... Ta ta ta... Ngài nghe lầm rồi, ta nói là... Là cái thai trong bụng Dương Xảo Nhi không ổn định, có thể sẽ sinh non." Từ Đức Nghiệp luống cuống tay chân giải thích.

"Thật không?!" Sự nghi ngờ trên mặt lão giả áo sam vẫn không hề giảm bớt.

"Thật không? A a... Lừa ngươi đấy, ta chính là nói muốn làm cho Dương Xảo Nhi sanh non, ca ta không đoạn tự, ta làm sao có thể lấy được gia sản của hắn chứ?"

Từ Đức Nghiệp gật đầu như gà con mổ thóc, kết quả vừa mới nói được hai chữ, miệng gáo lại vỡ rồi.

Lần này, lão giả áo sam hoàn toàn trợn to mắt.

Đã biết Từ Đức Nghiệp ngươi không phải thứ gì tốt, nhưng không thề ngờ rằng ngươi có thể tồi tệ đến mức này.

Ca ngươi còn sống khỏe mạnh, cháu ngươi vẫn đang tuổi thanh niên trai tráng.

Cái con bê quắt ngươi lại muốn ăn tuyệt hậu?

Thân ca của ngươi đã từng bạc đãi ngươi à?

Không chỉ lão giả áo săm, ngay cả những người do Từ Đức Nghiệp tụ tập lại cũng rất khiếp sợ.

Cái chuyện ăn tuyệt hậu này, chưa nói đến việc có đủ vô sỉ hay không.

Chỉ nói đến vấn đề có thể nói ra hay không.

Có thể nói ra không?

Nói đùa, cái chuyện xấu xa không biết xấu hổ như vậy, âm thầm suy nghĩ ở trong lòng là đủ rồi, cmn ngươi còn nói ra trước công chúng?

Đây là đã uống bao nhiêu rượu giả rồi?

"Cái gì... Không ngờ ngươi lại thật sự có ý định này, ngươi... Ngươi coi ta là cái gì?" Mặt mũi lão giả áo sam tràn đầy vẻ khó tin, tay chỉ thẳng vào Từ Đức Nghiệp, tức giận đến toàn thân run rẩy.

"Ta coi ngươi làm thương để sử dụng nha." Từ Đức Nghiệp tiếp tục không giữ được miệng.

"Ách..."

Lão giả áo sam nhất thời không hít thở được, hai mắt trợn ngược, cả người thẳng tắp ngã ngửa ra sau.

Sống hơn nửa đời người, đã sắp bước nửa bước xuống mồ rồi, lần đầu tiên gặp có người đường hoàng nói là, coi ông ta làm thương để sử dụng.

Mọi người thất kinh, ba chân bốn cẳng vội vàng đi đỡ người.

Vào lúc này Từ Đức Nghiệp đã hoàn toàn ngu người, gắt gao bụm chặt miệng, trợn to đôi mắt đầy hoảng sợ, không dám nói tiếp nữa.

Hoàn toàn không thể mở miệng, mở miệng ra liền vỡ, không giữ được miệng!!

Qua một lúc lâu sau lão giả áo sam mới có thể hô hấp thuận thí, tay run run chỉ vào Từ Đức Nghiệp: "Tên súc sinh ngươi, hôm nay nếu ngươi không nói rõ ràng, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi!"

"Ô ô ô ô ~~" Từ Đức Nghiệp bụm chặt miệng, liều mạng lắc đầu, không dám hé miệng.

Nếu còn hé miệng, không chừng sẽ lại nói toạc ra thêm chuyện gì nữa, chuyện thất đức ông ta làm thật sự là đầy cả sọt cả rổ.

"Ngươi bụm miệng làm gì, nói!" Lão giả áo sam thức giận đến nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên.

"Ô ô ô ô ~~" Từ Đức Nghiệp vẫn lắc đầu như cũ, lúc này là không có kim có chỉ, nếu có mà nói, ông ta đã khâu cái miệng mình vào rồi.

Mặc dù lão giả áo sam không ở trong quan trường, nhưng lại có môn sinh bạn cũ, nếu đắc tội, ông ta sẽ không có kết quả tốt.

"Giả bộ câm rồi?" Lão giả áo sam xem xét, lập tức kêu gọi người bên cạnh: "Tới đây, kéo tay hắn ra, ta ngược lại muốn xem thử một chút, hắn là cái thứ gì."

Mọi người trong lòng đồng cảm, cũng cảm thấy Từ Đức Nghiệp không phải thứ tốt, mỗi người một tay cùng nhau kéo bàn tay đang che miệng của Từ Đức Nghiệp ra.

"Đừng kéo ta... Đừng kéo ta~ Ta không thể nói chuyện." Từ Đức Nghiệp tiếp tục bặm miệng không chịu há mồm.

Nhưng mà trải qua mấy phen lôi kéo cùng ép hỏi, dù là Từ Đức Nghiệp đã cố gắng mím môi cũng không thể không nói lời nào.

Hơn nữa nhấp nhấp miệng một hồi, Từ Đức Nghiệp đột nhiên phát hiện, miệng mình hình như... không toạc rồi.

"Uy~ Uy ~ Uy ~ Ta là Từ Đức Nghiệp."

"Hiện tại ta sẽ không nói lung tung bậy bạ."

"...."

Lại nói thử mấy câu, Từ Đức Nghiệp phát hiện, thật sự miệng không còn bị mất khống chế nữa rồi.

"Nói, nếu không nói ta sẽ mang ngươi đưa quan!" Thấy Từ Đức Nghiệp cố tình nói lảng sang chuyện khác, lão giả áo sam hoàn toàn nổi bão, cái tên khốn kiếp này thật sự muốn ăn tuyệt hậu liền cho hắn lưu đày tới Lĩnh Nam đi.

"Ta nói, ta nói!"

Từ Đức Nghiệp vội vàng lên tiếng đáp lời, ông ta đảo mắt một vòng rồi lập tức quỳ xuống đất rập đầu: "Tam thúc, mới vừa rồi ta thực sự chỉ là nói bậy nói bạ, ngài ngàn vạn lần chớ coi là thật."

Trong lúc nói chuyện, ông ta còn tự đánh mình hai cái tát, lại nói tiếp: "Thực sự không dám giấu giếm, khi Dương Xảo Nhi vẫn còn là ngư dân đã từng có tranh chấp với ta, trong lòng ta không thích nàng, sợ nàng khích bác quan hệ giữa ta và đại ca, nói sinh non chỉ đơn thuần là lời nói trong lúc tức giận, ta sai rồi, ta cũng không dám nữa."

Lão giả áo sam trông thấy dáng vẻ tràn đầy sợ hãi của Từ Đức Nghiệp, cơn tức giận trong lòng cũng nguôi bớt một chút, trước tiên không nói đến chuyện tin hay không tin, ít nhất thì Từ Đức Nghiệp đã bày tỏ thái độ, lão giả áo sam tiếp tục truy hỏi: "Vậy chuyện ngươi nhớ thương gia sản của đại ca ngươi là như thế nào?"

"Không có, tuyệt đối không có chuyện đó, là ta tối hôm qua uống nhiều rượu quá nên còn chưa tỉnh, nói nhăng nói cuội; mấy năm qua đều là ca ta chiếu cố chăm sóc ta, trong lòng ta cảm kích còn chưa hết, tuyệt đối không dám có suy nghĩ không nên có, tam thúc minh giám, tam thúc minh giám."

Từ Đức Nghiệp cương quyết phủ nhận, vừa nói vừa "bụp bụp bụp" đập đầu xuống đất, cắn răng nhịn đau mà dùng sức đập đầu.

Cái chuyện ăn tuyệt hậu này, dù có thế nào thì cũng không thể thừa nhận.

Phải kiên quyết rũ bỏ phủ nhận, nếu không thì xong đời.

Rất nhanh, trên trán Từ Đức Nghiệp đã đập đầu đến đỏ thẫm, dáng vẻ hối hận kia lại bắt đầu khiến cho người ta bắt đầu sinh ra lòng thương cảm.

Lão đầu tính toán chi li keo kiệt bủn xỉn hơn nửa đời, nuôi một đống con cháu, cuộc sống nghèo nàn cũng là khá khó khăn.

"Không phải là ngươi lại đang lừa gạt ta chứ?" Lão giả áo sam thấy vậy, lòng dạ cứng rắn lập tức mềm xuống mấy phần.

"Tuyệt đối không dám lừa gạt tam thúc."

Từ Đức Nghiệp lập tức quỳ thẳng người, khép hai ngón tay chỉ lên trời, thề: "Ta dám thề với trời, nếu như lời ta nói có nửa câu nói láo, trời đánh ngũ lôi, chết không được tử tế!"

Thấy dáng vẻ Từ Đức Nghiệp thề thốt thật lòng, lão giả áo sam cuối cùng cũng tin tưởng mấy phần, bản năng trong lòng cũng không muốn nghĩ Từ Đức Nghiệp xấu xa như vậy, suy cho cùng cũng là tộc nhân Từ gia, hài hòa mới là điều quan trọng nhất, bèn nói: "Được, vậy ta liền tạm tin ngươi một lần, nếu như..."

Nhưng mà, ông ta còn chưa nói hết câu.

"Ầm ầm!"

Trên đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm, một tia sấm sét to chừng ngón tay cái trong nháy mắt từ trên trời giáng xuống, trực tiếp bổ thẳng vào đầu Từ Đức Nghiệp.

Chính xác bổ trúng, đó là tương đối ghê gớm.

(Ăn tuyệt hậu: có nghĩa là sau khi một gia đình qua đời và không có con cái, đất đai và tài sản mà họ để lại những người có địa vị trong làng bán đi, số tiền đó sẽ được dùng để tổ chức tiệc cho tất cả mọi người trong làng ăn cho đến khi hết tiền. Cũng có nghĩa là chiếm hết gia sản của gia đình tuyệt hậu.)

Bình Luận (0)
Comment