Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 461 - Chương 461 - Ngũ Lôi Oanh Đỉnh

Chương 461 - Ngũ lôi oanh đỉnh
Chương 461 - Ngũ lôi oanh đỉnh

Thiên lôi mang theo thiên uy, đinh tai nhức óc.

Ánh chớp kinh khủng lóe lên khiến cho tầm mắt tất cả mọi người đều trở thành một mảnh ánh sáng trắng mịt mờ.

Điện xà lượn quanh, đợi đến khi tất cả mọi người bịt tai với vẻ mặt hoảng sợ lấy lại tinh thần thì Từ Đức Nghiệp đã nằm trên đất, tóc trên đầu ông ta lúc này giống như là cỏ tranh bị đốt cháy, toàn thân co giật.

"Sét... Sét đánh!"

Trong hỗn loạn, không biết là ai hô lên một tiếng.

Mọi người lấy lại tinh thần lập tức kinh hồn thất sắc, vội vàng lăn lộn bò trườn chạy đi.

Lão giả áo sam lòng đầy kính sợ ngửa đầu nhìn lên bầu trời quang đãng không mây, lẩm bẩm nói: "Đây là trái lời thề, bị trời phạt, trời phạt a~"

Từ Đức Nghiệp mới vừa phát xong lời thề, một đạo thiên lôi liền từ trên trời giáng xuống, bổ thẳng vào đầu.

Điều mấu chốt là, giờ khắc này bầu trời vạn dặm quang đãng, không có chút dấu hiệu nào sẽ có mây mưa.

Ngoại trừ trời phạt, còn có thể là cái gì.

"Từ Đức Nghiệp bị trời phạt rồi."

"Hắn phát lời thề giả~"

"Hắn ta thật sự muốn ăn tuyệt hậu~"

"..."

Mọi người ngươi một lời ta một câu xua đi nỗi sợ hãi trong lòng.

Trời phạt quả báo kiếp này như vậy, chưa từng nghe thấy bao giờ.

" Hắn ta phát lời thề là trời đánh ngũ lôi!" Ngay vào lúc này, một nam tử trung niên thuộc Từ gia nhắc nhở một tiếng, sau đó vội vàng lui về phía sau.

Mọi người nghe vậy, theo bản năng cũng đi theo lui về phía sau.

Đúng như dự đoán, ngay sau đó.

"Ầm ầm ~ "

"Ầm ầm!"

"Ầm ầm ~ "

"Ầm ầm!"

Bốn tia sét màu trắng liên tiếp lần nữa từ trên trời giáng xuống, mỗi tia sét cách nhau chừng hai nhịp thở, bổ về phía Từ Đức Nghiệp nằm trên mặt đất đang "thầm thì rên rỉ" giãy dụa đang muốn bò dậy.

Bốn lần ầm vang, bốn lần lóe sáng.

Hoàn mỹ thực hiện lời thề độc của Từ Đức Nghiệp: Trời đánh ngũ lôi!

Sau khi sét đánh xong, một lần nữa nhìn về phía Từ Đức Nghiệp nằm dưới đất, cả người ông ta đã biến thành màu đen, toàn thân co giật.

Bốn tia sét đánh, một tia bổ vào ngực, một tia bổ vào bụng, hai tia còn lại thì bổ vào miệng ông ta.

Hai hàm răng bị đánh bay mất phân nửa, đầu lưỡi cũng bốc khói.

Đám người vây xem thấy vậy thì vô cùng sợ hãi, không ít người chắp hai tay hướng lên trời cầu nguyện, rất sợ thiên lôi bổ trúng đầu mình.

Trời phạt này cũng quá trực tiếp rồi, nói đánh năm liền đánh năm, một tia không thừa, một tia không thiếu.

Động tĩnh lớn như vậy, không chỉ khiến đám người kiếm chuyện kia chấn động, ngay cả tân khách Từ gia, tất cả cũng đều là mặt đầy khiếp sợ.

Đám người Cao Lâm Khôn, Lý Thiết, Lăng Trung Hải, Dương Bạch Đầu vội vàng đứng lên băng ghế, nhìn ngó sang phía bên kia, Vương Thiết Trụ nhắc nhở: "Ông ta vừa mới phát lời thề độc, thật giống như còn nói chết không được tử tế ~"

"Vậy e là ông ta đã bị đánh chết rồi." Lăng Trung Hải nói.

"Chết chắc." Lý Thiết cũng nói.

Chỉ có Vương Thiết Trụ như có điều suy nghĩ, nhỏ giọng nói với Tần Hà: "Gia, người này đã chết rồi à?"

"Ngươi nói xem?" Tần Hà nhìn nó một cái.

Vương Thiết Trụ suy nghĩ một chút, nói: "Chết là ông ta đáng đời, nhưng mà... Hôm nay là ngày vui của Trường Thọ đại ca, có người chết thì có vẻ như không được may mắn."

"Vậy ông ta tạm thời vẫn chưa chết được." Khóe miệng Tần Hà hơi hơi giương lên.

"Hitz~" Vương Thiết Trụ lập tức khẽ hít một hơi khí lạnh.

Nó vốn chỉ có chút nghi ngờ, nếu tia sét kia là thiên lôi, vậy thì tuyệt đối sẽ không trực tiếp như vậy.

Cái gọi là trời phạt này, có liên kết với nhân quả, chú trọng một câu: không phải không báo, chỉ là chưa tới thời điểm.

Bây giờ gia lại nói một câu mang "ẩn ý sâu xa" như vậy", tương đương với việc trực tiếp nói cho nó: Tia sét kia, ta đánh.

Giờ khắc này, Vương Thiết Trụ cảm thấy, hình tượng của Tần Hà, càng trở nên "Thần tính".

Sâu không lường được, giống như là một cái vực sâu, ngươi vĩnh viễn không thể biết đáy nó ở nơi nào.

Thiên lôi này, tám chín phần mười là do gia dẫn tới!

Không ngoài dự đoán, giống như là để kiểm chứng phỏng đoán của Vương Thiết Trụ, Tần Hà mới vừa nói xong, bên phía đám người kiếm chuyện kia bắt đầu ồn ào hỗn loạn.

Tập trung nhìn kỹ, là Từ Đức Nghiệp bần thần đứng dậy từ trong chết lặng, "hắc hắc" cười ngây ngô, gật gù đắc ý, khoa tay múa chân, sau khi lượn quanh lão giả áo sam vài vòng, ba chân bốn cẳng chạy đi, chỉ còn lại giọng nói vọng về: "Uy ~ uy ~ uy ~, ta là Từ Đức Nghiệp... Ha ha ha ha, ta sẽ không nói bậy bạ... Ta sẽ không nói bậy bạ.... Ta là Từ Đức Nghiệp...."

Bộ dáng kia, rõ ràng là đã bị đánh đến ngu người.

"Người đang làm trời đang nhìn, thiên ý như thế, thiên ý như thế." Lão giả áo sam thấy vậy, hất tay áo một cái, cũng lắc đầu rời đi.

Đám người chuẩn bị ngăn cửa không còn người lãnh đạo, đều tự tản ra, đuổi theo Từ Đức Nghiệp đuổi theo Từ Đức Nghiệp, rút lui không làm rút lui không làm, không còn ai đàm luận chuyện ngăn cửa nữa.

Ông trời cũng nổi giận, còn gây chuyện, không biết người bị sét đánh tiếp theo là ai.

Chuyện ngăn cửa, đến đây đã giải trừ.

Lướt qua ảnh hưởng còn sót lại của sự kiện này không đề cập tới, nửa canh giờ sau, Từ Trường Thọ ngồi trên lưng một con ngựa cao to, dẫn đầu kiệu hoa rước dâu trở lại Từ gia, từ cửa chính vào nhà, bái đường thành thân.

Nhưng mà Tần Hà phát hiện, có một lời Từ Đức Nghiệp ngược lại là cũng không phải nói bậy.

Bào thai kia trong bụng Dương Xảo Nhi, quả thực không ổn định.

Bình Luận (0)
Comment