Dương Xảo Nhi là cá trắm đen thảo phong thành người, chung quy là vẫn có sự khác biệt với người.
Về phương diện sinh sản đúng là kém hơn một chút, ví dụ như thai không ổn định, sinh đẻ khó khăn, con sinh ra có thân thể yếu hơn,... Đây là dư kiếp của việc thảo phong.
Nhưng chuyện thai Dương Xảo Nhi không ổn định, cũng không chỉ có nguyên nhân là do dư kiếp, mà là trên đỉnh đầy nàng quanh quẩn một đám khí.
Đám khí này vô cùng mờ nhạt, trong thấp thoáng còn ẩn hiện thần quang.
Nhưng mà thần quang kia, lại không làm cho người ta có cảm giác tràn đầy thánh khiết, dây dưa vấn vít, ngược lại là có mấy phần giống hình thái của khí quỷ vụ yêu.
Cảm giác Tần Hà rất quen thuộc.
Ngụy thần!
Suy tư trong chốc lát, Tần Hà rời đi đám người, gọi Hôi Mễ Khâu đến.
"Đại quan nhân." Hôi Mễ Khâu tỏ vẻ phục tùng.
"Ngụy thần hạ giới như thế nào?" Tần Hà hỏi, Thử tiên đánh nhau không được, nhưng các phương diện khác vẫn có thể dùng, đây cũng là nguyên nhân Tần Hà giữ cho nó một mạng.
"Đại quan nhân, Ngụy thần trộm cư trú trong một phần Thiên đình còn sót lại, từ sau khi Thiên đình sụp đổ, có lời đồn là đã trốn vào trong hư không tự thành một giới, Ngụy thần muốn phá giới cũng không phải là không được, nhưng sẽ phải trả một cái giá cực lớn."
"Sau đó thì sao?"
"Theo như những hành động mà Ngụy thần đã làm, phương thức hạ giới của bọn họ, chắc hẳn là lấy phân thân hạ giới."
"Làm thế nào?"
"Trước thời hạn chọn ra một vài mục tiêu, sau đó giáng xuống trên thân bọn họ, những mục tiêu này bị bọn họ gọi là thần sứ."
"Giáo chủ Liên giáo Bạch Thiên Cương?" Tần Hà híp mắt một cái.
Thời điểm đất Lỗ bạo loạn, Giáo chủ Liên giáo Bạch Thiên Cương chính là thần sứ, chỉ có điều phân thân Ngụy thần cũng không phụ thân lên người ông ta, mà chỉ để lại một tàn ảnh, đã bị Tần Hà đánh diệt trong nháy mắt.
"Hắn thật sự là thần sứ?" Sắc mặt Hôi Mễ Khâu lộ vẻ kinh ngạc.
Nó đã từng phân tích về Bạch Thiên Cương, hắn ta bay lên rồi rơi xuống như sao chổi, nó đã từng nghi ngờ Bạch Thiên cương là thần sứ, nhưng không có chứng cứ cụ thể xác minh, đồng thời đây cũng là câu đố chưa được giải đáp của Liên giáo, thậm chí là toàn bộ giang hồ.
Người biết rõ tình hình, chỉ có một mình Tần Hà.
Tần Hà không tỏ rõ ý kiến, chậm rãi nói: "Trong quan trường có động tĩnh gì không?"
"Có, mấy ngày trước đại lão đảng Đông Lâm Từ Nham Khanh bí mật vào Kinh, Đông Lâm đang âm mưu muốn lật đổ Yêm đảng, đồng thời cũng định nhúng tay vào quyền hành giám khảo." Hôi Mễ Khâu nói hết một năm một mười.
"Có hành động chưa?"
" Dương Sở Tu, Dương Duy Viên công kích thủ lĩnh ngũ hổ Yêm đảng Thôi Trình Tú, ngôn từ gay gắt."
"Kết quả?"
"Hoàng đế không bàn luận hay tỏ thái độ gì, không tỏ thái độ gì."
Tần Hà liếc nhìn nó một cái: "Ngươi thấy thế nào?"
Hôi Mễ Khâu chần chờ một chút, nói: "Đại quan nhân, một triều thiên tử, một triều thần, có lẽ im lặng cũng là một loại thái độ."
Tần Hà chậm rãi gật đầu một cái, thở dài một hơi.
So sánh sự thối nát của thời đại này, Yêm đảng thực sự rất thối nát, còn Đông Lâm thì dưới vẻ ngoài đường hoàng đường đường chính chính kia lại càng thối nát.
Kim long khí vận đang từng bước suy yếu, Ngụy thần nhìn chằm chằm như hổ đói.
Hiện tại chỉ có thể chọn một kẻ không thối nát như vậy để nâng đỡ một chút, tránh cho kim long khí vận suy yếu quá mức.
Trước khi Tần Hà hoàn toàn hiểu rõ kim long khí vận rốt cuộc là thứ gì, có cái gì thần kỳ, ai cũng đừng hi vọng đụng vào nó.
Địa bàn của ta, ta làm chủ, không chào hỏi tiếng nào đã dám cắt cỏ ngay cửa hang của bản đại tiên, quá không hiểu quy củ.
Kẻ nào vươn tay liền chặt móng vuốt kẻ đó.
Qua một lát, Tần Hà giơ tay lên búng ngón tay một cái, một đạo pháp ấn ngay tức thì đã bắn đến trên đỉnh đầu Dương Xảo Nhi, phong ấn "đám khí" quanh quẩn dây dưa kia lại, chỉ còn có một chút xíu tràn ra.
Lý do an toàn, Tần Hà lại ném ra một cái thuật xác định mục tiêu.
Chừng nửa canh giờ sau, tân nương được đưa vào động phòng, tiệc vui bắt đầu, lúc này vẫn còn có tốp ba tốp năm tân khách tới cửa chúc mừng.
Đại chiến đất Lỗ mấy tháng, vòng giao tế của Từ Trường Thọ cũng mở rộng thêm.
Môn đồ Thanh ngưu cũng vừa mới bắt đầu là tự xưng, dần dần đã biến thành một đoàn thể phân tán.
Từ Trường Thọ xem như là một thành viên của môn đồ Thanh ngưu, hấp dẫn không ít người trong đoàn thể này đến, có giáo úy quân doanh, có lãng tử giang hồ, tam giáo cửu lưu đều có, bọn họ đều tự tìm thân phận, mỗi bàn đều là vật hợp theo loài, người phân theo nhóm.
Trong đó tướng ăn khó coi nhất, tất nhiên là đám người của lò hỏa táng.
Một đám thợ thiêu thi bị "ký ức đói khát" hành hạ thê thảm, cho dù hiện tại việc ăn uống đã không thành vấn đề, nhưng vẫn còn giành giật, chiếm lấy nhiều thức ăn, nhao nhao ồn ào, tiếng địa phương bay đầy trời.
Ngay lúc này, ba tên quan sai mặc Phi Ngư phục bỗng nhiên xuất hiện, lập tức khiến cho toàn bộ hiện trường bữa tiệc yên tĩnh lại.
Người đi đầu phong thần như ngọc, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt như được đao khắc rìu tạc, sau khi vào cửa nhìn lướt xung quanh một vòng, đánh giá xa gần, trên mặt dần dần lộ ra vẻ ghét bỏ.
Ngụy Vũ!
Sau lưng hắn còn có hai người Ngụy Nguyên Cát cùng Ngụy Nguyên Xuân đi theo.
Vị trí bàn tiệc của thợ thiêu thi rất gần cửa, Tần Hà vừa ngẩng đầu lên liền vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với Ngụy Vũ, hắn lập tức nhếch miệng nở nụ cười: "Chào Ngụy Oa gia ~"
(Oa: nồi.)
Hai người cách nhau chưa đến mười bước.
Tần Hà cười đến mặt mày rạng rỡ, nhìn cái nồi thép không gỉ được Tần thị sản xuất này.
Kỹ thuật cao siêu biết bao, vẻ ngoài hàng đầu biết chừng nào.
Khắp thiên hạ chỉ có duy nhất một cái này mà thôi.
Hai chữ: Bền chắc.
Mà Ngụy Vũ vừa nhìn thấy Tần Hà, thì mặt lại giật giật.
Hắn ta là Thanh Ngưu Đại Tiên sao?
Hắn ta là Thanh Ngưu Đại Tiên sao?
Đây là thắc mắc lớn nhất của Ngụy Vũ, cảm giác hẳn là, có thể là, có lẽ là, đại khái chính là hắn ta.
Nhưng mà nhìn thấy hắn lăn lội trong đám thợ thiêu thi, cái dáng vẻ cà lơ phất phơ kia, lại không giống lắm.
Mấu chốt là, tên khốn kiếp này cũng bái lạy đại tiên?
Thanh Ngưu Đại Tiên tự lạy chính mình?
Cảm giác hơi giống như là nói không xuôi.
Trừ phi, hắn có bệnh.