Thời điểm nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn ầm ĩ, Ngụy Vũ đã hối hận vì tiến vào.
Thời điểm nhìn thấy Tần Hà, Ngụy Vũ càng thấy hối hận.
Vốn hắn muốn đi bái phỏng hầu miếu Lai Phúc ở miếu Thanh Ngưu tiên nhân, khi đi ngang qua nơi này chợt nghe Ngụy Nguyên Xuân nói nơi này là nhà Từ Trường Thọ, hôm nay đúng dịp tổ chức chuyện vui.
Hắn có ấn tượng với Từ Trường Thọ, người này là một người thẳng thắn hào phóng, giao thiệp qua lại cũng rất thoải mái.
Thầm nghĩ, nếu đã gặp được đúng dịp, không đi vào uống ly rượu mừng thì cũng không hay lắm, thế là liền dẫn người tiến vào.
Nhưng hiển nhiên, tầng lớp xã hội của Từ Trường Thọ không thể nào tương xứng với tử đệ thiên tài Phi Ngư Vệ như hắn, người đến chúc mừng quả thực rất nhiều, nhưng cảnh tượng tiệc cưới lại là hỗn loạn ầm ĩ, tràn ngập mùi vị chợ búa.
Có lẽ bên trong cũng sẽ có vị trí chủ tiệc sạch sẽ ngăn nắp, nhưng Ngụy Vũ đã không còn hứng thú.
Kết quả lúc này Tần Hà lại cười tươi chào hỏi với Ngụy Vũ.
Không chỉ có Tần Hà, Lý Thiết cùng đi qua chiến trường đất Lỗ cũng ở đây, còn có vài khuôn mặt quen mắt.
Tần Hà lại vẫy vẫy tay với Ngụy Vũ: "Ngụy quan gia, chuẩn bị lên món ngon rồi, mau tới đây."
Ngụy Vũ do dự một chút, cuối cùng vẫn đi tới.
Đến cũng đã đến rồi, uống một ly rượu mừng rồi hẵng đi vậy.
Ba thân Phi Ngư Vệ cực kỳ có lực trấn áp, cảnh tượng vốn đang ồn ào nhốn nháo lập tức yên lặng đi rất nhiều.
Kẻ không nhận biết ba người thì sợ Phi Ngư phục, kẻ nhận biết thì càng thấy e sợ hơn, tam đại thanh niên cao thủ Phi Ngư Vệ, thoáng một cái đã tới hai.
Cũng chỉ có mình Tần Hà dám mở miệng chào hỏi.
Ba người tách ra ngồi xuống, nụ cười Tần Hà không giảm, nói: "Hai vị quan gia, ngọn gió nào đã đưa các ngươi đến đây?"
"Ta cùng Vũ ca vừa vặn đi ngang qua nên đi vào uống ly rượu mừng." Ngụy Nguyên Cát tiếp lời, cười nói.
Tần Hà được xem như là môn đồ thứ nhất của Thanh Ngưu Đại Tiên, Ngụy Nguyên Cát cực kỳ cho mặt mũi, về phương diện giao tình thì hắn ta quen thuộc hơn nhiều so với Ngụy Vũ, tất cả số tượng thần Thanh Ngưu Đại Tiên trước đây hắn mua đều là do Tần Hà điêu khắc.
"Chọn ngày không bằng gặp ngày, nhắc tới thì từ khi từ biệt đất Lỗ, thoáng một cái đã hơn nửa năm trôi qua rồi." Lý Thiết cười phát biểu.
"Ai nói không phải chứ, một trận Liên loạn, có biết bao người đã đi mà không trở lại." Ngụy Nguyên Cát gật đầu một cái, trên mặt xuất hiện một tia thương cảm.
Liên loạn đất Lỗ, mười người đi hai người trở về, không chỉ là Kinh doanh, còn có rất nhiều người của Phi Ngư Vệ đã an nghỉ ở đất Lỗ, trong đó còn có cả hai vị Thần bộ.
"Tình hình Liên giáo hiện tại như thế nào?" Sau khi hàn huyên mấy câu, Tần Hà thờ ơ hỏi một câu.
"Bọn chúng chính là lũ gián đánh mãi không chết, gần đây lại bắt đầu hoạt động ở Kinh thành." Ngụy Nguyên Xuân tâm tư vẫn hơi đơn thuần, gần như là bật thốt lên.
"Kẻ nào đang hoạt động?" Tần Hà truy hỏi.
Lúc này Ngụy Nguyên Xuân mới phản ứng được là mình nói nhanh mồm nhanh miệng, hắn ta theo bản năng liếc nhìn Ngụy Nguyên Cát một cái, thấy Ngụy Nguyên Cát cũng không có vẻ gì khác lạ, mới nói: "Người của Thanh thi khôi thủ An Trùng Cửu, còn có người của Thánh chủ Liên giáo Từ Hồng, thời gian gần đây có thể sẽ có nhiều chuyện xảy ra, các ngươi cẩn thận một chút.
Tần Hà gật gật đầu.
Một câu đồ long sắp tới, không ít ngưu quỷ xà thần bắt đầu thèm thuồng.
Cũng tốt, đang buồn vì lò đốt xác dạo này lên hơi ít hàng.
Càng náo nhiệt càng tốt, chỉ sợ các ngươi không náo nhiệt.
Sau khi mọi người trò chuyện với nhau, ngoại trừ Ngụy Vũ ra, bầu không khí coi như hòa hợp.
Trong bữa tiệc có người hầu qua lại liên tục bưng thức ăn, không lâu sau, bọn họ bưng một đĩa lớn món thịt màu nước tương.
Mỗi lần món thịt được đặt xuống một bàn, đều có thể đưa tới một trận xôn xao.
Không nói những thứ khác, đầu tiên nó là một đĩa thịt, thứ hai là mùi thơm của nó xông thẳng vào mũi.
Rất nhanh, bàn Tần Hà cũng được bưng lên một đĩa.
Màu vàng óng hấp dẫn, đã không thể nhìn ra được màu da vốn có, tỏa ra mùi thơm vô cùng mê người.
Tần Hà vừa nhìn, ánh mắt liền lóe sáng.
Từ Trường Thọ lần này hạ hết vốn liếng a, lấy cả hương liệu từ quầy hàng thứ mười ba bán đồ nam dương ra dùng, thì là, hồ tiêu, còn có cả bột hạt mè.
Hạ đũa, cắn một miếng, bên ngoài vàng giòn, bên trong mềm mại, còn giữ độ dai, khi răng cắn vào còn phát ra tiếng răng rắc.
Lại thêm muối cùng hương liệu vô cùng vừa miệng, ăn đến cả miệng thơm lựng.
"Biến mục nát thành thần kỳ, ăn quá ngon!"
"Đầu bếp nấu món này không đơn giản ~"
Mọi người vừa thấy món này cũng thi nhau động đũa, sau khi thưởng thức, ánh mắt đều sáng bừng lên.
Ngụy Vũ cũng bị gợi lên lòng hiếu kỳ, cầm lên đôi đũa chưa có ai dùng ở trước mặt, nếm thử một miếng, sau đó cũng không nhịn được mà gật gật đầu.
Quả thực là ngon hiếm thấy, nhai ở trong miệng giống như da heo, nhưng lại không dai cứng như vậy, lại hơi giống với tóp mỡ, nhưng lại mềm mịn hơn tóp mỡ, cũng không biết là thịt gì đã được chiên dầu.
Lại ăn thử mấy miếng, Ngụy Vũ vẫn không nếm ra được đây là thịt gì, liền hỏi: "Đây là món gì vậy?"
"Ruột già muối tiêu." Tần Hà giới thiệu.
Món ăn này có đủ hương liệu phụ trợ, chiên dầu rán sơ, đã có được phong cách chế biến của đời sau.
Ngụy Vũ vừa nghe, loảng xoảng một tiếng, đũa rơi trên bàn, cả khuôn mặt lập tức tái xanh: "Cái gì ruột?"
"Ruột già muối tiêu, chính là ruột già heo." Vương Thiết Trụ trả lời.
"Ọe~"
Ngụy Vũ bụm miệng, vội vàng nhảy ra khỏi bàn chạy đến góc tường, ói ra.
Không chỉ là Ngụy Vũ, sắc mặt Ngụy Nguyên Cát cũng thay đổi.
Heo~ ruột già ~ ruột già~
Tối hôm qua, hắn nhưng là đã cắt đi mười mấy mấu cuối ruột già dính đầm đìa máu.
Tình cảnh kia đã không có cách nào hình dung.
Hiện tại~~
Nghĩ tới đây, Ngụy Nguyên Cát cũng không chịu nổi, "Ọe" một tiếng, cũng chạy đến góc tường.
"Không phải chỉ là lòng heo à, đến mức như vậy sao?" Vương Thiết Trụ thấy vậy, cả khuôn mặt đều tràn đầy nghi hoặc, không nhịn được mà châm biếm một câu.
Đúng là bình thường thì nội tạng động vật không thể lên bàn cơm nhà cao cửa lớn, bởi vì thiếu thốn các hương liệu cùng gia vị, cho nên khi ăn luôn có mùi kỳ quái.
Nhưng món ăn này không hề tồn tại vấn đề đó, giòn giòn thơm thơm, bọn họ rõ ràng ăn uống rất sướng miệng.
Đột nhiên lại có phản ứng lớn như vậy.
Mọi người đều là trố mắt nhìn nhau, không thể nói rõ nguyên do.
Ngay cả Ngụy Nguyên Xuân cũng là dấu hỏi đầy đầu.
Chỉ có Tần Hà như có điều suy nghĩ, dường như nghĩ đến cái gì, lật nhìn miếng ruột già heo đang gắp, trên mặt cũng lộ ra vẻ ghê tởm ghét bỏ.
"Gia, sao vậy?" Vương Thiết Trụ không nghĩ ra liền nhìn về phía Tần Hà.
"Không sao cả, bọn họ chỉ là ăn không quen, ngày thường luôn ăn món sang quý."
"Ồ."
"Tới, ăn nhiều một chút, hương liệu khó kiếm, đừng để lãng phí." Tần Hà bỏ miếng ruột già đã gắp lên vào chén Vương Thiết Trụ.