Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 466 - Chương 466 - Bước Đầu Tiên Trong Kế Hoạch

Chương 466 - Bước đầu tiên trong kế hoạch
Chương 466 - Bước đầu tiên trong kế hoạch

Sáng sớm hôm sau, chim khách bay xuống ngọn cây, ríu ra ríu rít.

"Két~"

Tiếng then cửa ma sát khiến người ta ghê răng vang lên, cửa phòng thiêu thi số bảy trong lò hỏa táng từ từ mở ra, Tần Hà vừa ngáp vừa bước ra ngoài, vươn vai đón nắng ban mai ấm áp, lập tức cơ bắp toàn thân phát ra tiếng vang đôm đốp.

Đứng trong chốc lát, Tần Hà nói với vào trong phòng: "Thiết Trụ, cửa này phải sửa lại đi, lần trước sửa chưa triệt để."

"Vâng, gia." Tiếng Vương Thiết Trụ truyền tới từ bên trong, qua một lát sau, nó xách thùng tro cốt từ bên trong đi ra, cười tít mắt nói: "Gia, hôm nay ta làm một bữa ngon đi."

"Ngươi muốn ăn cái gì?" Tần Hà nhìn về phía nó.

Vương Thiết Trụ theo bản năng nhìn quanh bốn phía một vòng, vừa định mở miệng, lại nghe Tần Hà cạn lời, nói: "Không phải là ngươi lại muốn ăn thịt bò chứ, không sợ Lamborgh thật sự liều mạng với ngươi à?"

"Gia, không phải ăn thịt bò."

Vương Thiết Trụ vội vàng lắc đầu, nói: "Ta cảm thấy món ruột già muối tiêu trong tiệc cưới của Trường Thọ đại ca lần trước ăn rất ngon, hay là chúng ta lại làm một lần, bỏ thêm chút ớt, gọi cả Tiểu Điêu đến, con bò kia thì thôi đi, nó ăn quá nhiều, một bộ lòng cũng không đủ cho nó ăn."

"Bỏ thêm ớt?"

Tần Hà ý động, nhưng trong đầu lại đột nhiên xuất hiện cảnh tượng Ngụy Vũ cắt trĩ, thế là lắc đầu: "Cái kia, gần đây ta có hơi mắc ói, qua đợt này rồi hẵng nói."

Vương Thiết Trụ không rõ nguyên do, nghĩ bụng lại chỉ có thể ăn màn thầu gặm nhân sâm, trong miệng nhạt nhẽo đến không có mùi vị a ~

Đang nói chuyện, Hôi Mễ Khâu với dáng vẻ phong trần mệt mỏi, mặt đầy sương đêm bước từ cửa lớn lò hỏa táng vào, nhìn thấy Tần Hà vội vàng bước nhanh về phía trước: " Đại quan nhân, tiểu nhân dò xét được tin tức quan trọng."

Tiếp đó, Hôi Mễ Khâu liền báo lại chuyện xảy ra ở Liễu phủ tối hôm qua, nói hết một năm một mười.

"Cái tên A Kỳ Na này là phẩm cấp gì?"

Tần Hà vừa nghe A Kỳ Na đã tới Kinh đô, lập tức hưng phấn đến xoa tay.

Mặt mày Hôi Mễ Khâu như là đang dâng hiến bảo vật, xòe một bàn tay ra: "Đại quan nhân, A Kỳ Na là đệ nhất cao thủ Địch Quốc, ngũ phẩm ngoại kình trở lên, không loại trừ khả năng đã đạt tới lục phẩm."

"Ha ha, ta đã nói rồi sáng sớm chim khách ríu ra ríu rít, khẳng định là có chuyện tốt." Tần Hà cười như hoa nở, ngũ phẩm hay là lục phẩm không quan trọng, quan trọng là, hắn ta là đệ nhất cao thủ Địch Quốc.

Cái "đệ nhất" này, không phải tầm thường.

Nếu ngươi kéo Hồ tộc ra, phần thưởng từ thất phẩm, bát phẩm Hồ tộc cũng chưa chắc so được với hắn ta.

Ban đầu giữ lại đám người Liễu Trường An kia không động tới, thật là quá chính xác.

Có ông ta còn ở, không lo không có cá lớn chui vào lưới.

"Người ở đâu?" Tần Hà vội vàng truy hỏi.

"Ách... Hồi bẩm đại quan nhân, hắn ta... Hắn ta rời đi Liễu phủ, không rõ hướng đi." Hôi Mễ Khâu có chút lo lắng căng thẳng, rất sợ Tần Hà nổi giận.

"Không xác định được hành tung... Đúng là dáng vẻ mà cá lớn nên có." Tần Hà gật gật đầu, nói: "Bước đầu tiên trong kế hoạch của bọn họ là gì?"

Thấy sắc mặt Tần Hà như thường, Hôi Mễ Khâu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Bọn họ dự định tập trung hỏa lực vào Ngụy Trung Lương, bước đầu tiên là phái một người tên là Kim Tam Hà, mang theo vài người kết giao với hai vị Ngự Sử Đại Phu của đảng Đông Lâm, cũng chính là Dương Sở Tu cùng Dương Duy Viên, vừa gia nhập cũng vừa giật dây bọn họ trực tiếp tố cáo mười tội lớn của Ngụy Trung Lương, trước tiên làm cho thế cục trở nên gay gắt rồi xem tiếp mà làm."

"Ngược lại là bình tĩnh không nóng nảy, còn biết lấy Đông Lâm làm thương để dùng." Tần Hà gật gật đầu, nói: "Được rồi, ta biết rồi, ngươi nhìn chằm chằm bọn họ chút, có gió thổi cỏ lay gì thì kịp thời báo cáo cho ta."

Nói xong, hắn liền chắp tay sau lưng rồi trực tiếp rời đi.

"Ách... Trụ, Trụ gia, có vẻ như đại quan nhân không vội vã ra tay với mật thám Địch Lỗ nhỉ?" Hôi Mễ Khâu nhìn theo bóng lưng của Tần Hà, cảm thấy hơi khó hiểu, lúc này vừa mới nghe xong bước đầu tiên trong kế hoạch, đại quan nhân đã đi rồi, phía sau còn chưa nói đâu.

Kế hoạch của A Kỳ Na cùng Liễu Trường An, chính là hết vòng này đến vòng khác, nếu như hành động trót lọt, mười cái mạng Ngụy Trung Lương cũng không đủ lấp.

"Gia vẫn luôn như vậy, ngài ấy thích đi chơi, cứ giám sát đi, mấy ngày nữa khẳng định quan trường sẽ vô cùng náo nhiệt, ngươi thăm dò cẩn thận một chút, có chuyện gì hay phải kể cho ta nghe." Vương Thiết Trụ nói.

"Vâng, Trụ gia." Hôi Mễ Khâu vội vàng đồng ý.

Vương Thiết Trụ nhìn nó một cái, đột nhiên lộ ra vẻ mặt tràn đầy bí hiểm, hỏi: "Ngươi biết chơi chết một người, cần mấy bước không?"

Hôi Mễ Khâu sững người, mặt đầy khó hiểu lắc đầu.

Vương Thiết Trụ nhếch miệng nở nụ cười, nói: "Bước đầu tiên, chơi; Bước thứ hai, chết."

"Nhanh như vậy?"

"Học được chưa?"

"Cái này... Hình như là học được rồi."

"Học được rồi thì sửa cửa đi."

"A?"

...

Thành bắc, nha thự Ngự sử đài.

Tần Hà tìm một nhà cửa hàng bán bánh bao sáng ở gần đó, bánh bao thịt to, vỏ mỏng, nhân nhiều.

Sáu văn tiền một cái, Tần Hà ăn sáu lồng.

Ông chủ cửa hàng bánh bao nhìn mà ngu người, vị khách quan trước mắt này không phải lực phu cũng không phải hiệp khách, mà là một quan nhân đầu đội ô sa, thân mặc áo bào xanh, râu ria cắt tỉa gọn gàng, nho nhã lịch sự, nhưng lại là một người ăn rất được, ông ta chưa từng nghe nói có vị quan viên nào trong Ngự sử đại Kinh thành độ lượng như vậy.

Ăn xong bánh bao, thanh toán xong xuôi, Tần Hà đứng dậy, lúc này ở phía đối diện cửa hàng bánh bao, có hai tên quan viên đang ngồi cỗ kiệu nhỏ đi ra từ cửa lớn nha thự, gia đinh đợi ở bên ngoài vội vàng tiến lên nghênh đón, sau đó nâng kiệu nhỏ đi qua bên cạnh cửa hàng bánh bao.

Tần Hà đi qua, đứng trên đường lớn hô to: "Tại hạ Kim Tam Hà, Biên tu Hàn lâm viện, có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng hai vị Dương Sở Tu cùng Dương Duy Viên đại nhân."

Gia đinh Dương Sở Tu đi Đi ở phía trước thấy Tần Hà thân mặc quan y, không dám trách mắng, vội vàng dừng lại.

Dương Sở Tu vén màn kiệu lên, nhìn Tần Hà với vẻ hơi cảnh giác cùng nghi hoặc, hỏi: "Hóa ra là Kim đại nhân Hàn lâm viện, không biết Kim đại nhân ngăn lại chúng ta là vì chuyện gì?"

"Chuyện rất quan trọng, có thể mời hai vị Dương đại nhân mượn một bước nói chuyện?" Tần Hà bày ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"Cái này..." Dương Sở Tu nhìn thoáng qua bốn phía, do dự một chút, gật gật đầu, nói: "Được rồi."

Nói xong hắn ta đi ra kiệu nhỏ, lại gọi Dương Duy Viên ở phía sau cùng đi đến trước mặt Tần Hà, "Kim đại nhân, là chuyện quan trọng gì, ngài có thể nói."

Tần Hà khẽ mỉm cười, chậm rãi vươn ra một bàn tay, hỏi: "Xin hỏi hai vị đại nhân, đây là cái gì?"

Dương Sở Tu mặt đầy khó hiểu cũng vươn tay ra, không chắc chắn nói: "Đây là... Năm?"

" Không đúng, là bàn tay."

Tần Hà toét miệng cười, vừa dứt lời, hắn đã giơ tay lên, nhanh như chớp tát thẳng vào mặt Dương Sở Tu, "Ba" một cái bạt tai.

Tiếp đó lại tát vào mặt Dương Duy Viên, "Ba" một tiếng, lại là một cái bạt tai.

Khá lắm, hai người trực tiếp xoay vòng vòng tại chỗ mấy vòng, răng đều bay ra.

Bình Luận (0)
Comment