Ngay vào thời điểm Tần Hà đang bận rộn, một đám người khác cũng đang bận rộn.
Liễu phủ.
Đêm đến.
Cả tòa Liễu phủ rộng lớn như vậy chỉ có hai ba ngọn đèn đuốc mờ ảo, trông có vẻ âm u tĩnh mịch.
"Két~"
Cửa sảnh phụ từ từ mở ra.
Một nam tử mặc áo choàng đen cất bước đi vào, cánh cửa kia lại "Két~" một tiếng, chậm rãi đóng lại.
"Chư vị, đợi lâu." Nam tử khoác áo choàng đen chậm rãi cởi mũ xuống, giọng nói hơi khàn khàn.
Đây là một nam tử trung niên có thân hình cao gầy, bờ vai rộng hơn so với người bình thường, để tóc tết như đuôi chuột, hốc mắt sâu hoắm, hai tai rũ xuống dài qua đầu gối.
Bên trong hốc mắt sâu, con ngươi u ám giống như là quỷ hỏa đang nhảy nhót.
Liễu Trường An đứng ở vị trí trước nhất trong số hơn mười người, sau khi thấy rõ người đến, đồng tử đột nhiên co lại thành đầu kim, giống như là bị điện giật, vội vàng phất tay áo cúi chào, quỳ xuống đất hô: "Nô tài Liễu Trường An, bái kiến A Kỳ Na đại nhân, cung vấn Vương ta thánh an."
Liễu Trường An vừa quỳ xuống, tất cả hơn mười người còn lại lập tức đều lộ vẻ chấn động, nhao nhao cúi chào, quỳ xuống đất hô: "Nô tài bái kiến A Kỳ Na đại nhân, cung vấn Vương ta thánh an."
A Kỳ Na chắp tay hướng về phương bắc, chậm lại nói: "Thánh cung an, tất cả đứng lên nói chuyện đi."
"Tạ ơn đại nhân." Mọi người nhao nhao đứng dậy.
Liễu Trường An liếc mắt nhìn Cam Đồ Cát ở bên hông cửa một cái, vội vàng nói: "Không biết A Kỳ Na đại nhân xuôi nam, nô tài không kịp ra nghênh đón, tội đáng muôn chết."
Hôm qua Cam Đồ Cát đột nhiên tới cửa, yêu cầu ông ta triệu tập tất cả gian tế ẩn giấu trong quan trường Man Kinh, gồm cả đại triều có thân niên, nói rằng phía bắc sẽ có một đại nhân vật đến, có nhiệm vụ quan trọng muốn bố trí.
Liễu Trường An không dám sơ suất, đúng hạn gọi người đến chờ đợi.
Trong lòng âm thầm suy đoán, đại nhân vật chuẩn bị tới là vị nào.
Thời cuộc phát triển đến hôm nay, người có thực lực tương đương với An Ba Cốc cùng Nhĩ Mã Hồn đã không thể trấn giữ được tràng diện, bởi vì Thẩm Luyện, Đồ Bách Thú của Phi Ngư Vệ gần như là trước sau đồng thời đột phá đến cấp bậc ngoại kình, mặc dù phẩm cấp không cao, nhưng suy cho cùng vẫn là cao thủ ngoại kình.
Dưới trướng Địch Vương, cao thủ ngoại kình rất quý hiếm, chỉ có bốn người.
Nhưng cao thủ ngoại kình tứ đại Tiên gia, bộ tộc thảo nguyên cùng với một số thế lực bên ngoài phụ thuộc vào Địch Vương thì có đến mười mấy người.
Nói không chừng là một trong số đó.
Cao thủ ngoại kình dưới trướng Địch Vương đều là một mình đảm đương một phía, cho nên việc một mình đơn độc vượt qua nguy hiểm tiến vào Man Kinh có khả năng không lớn, lỡ như tổn thất một người, thì sẽ thương cân động cốt.
A Kỳ Ca chính là tấm gương.
Nhưng Liễu Trường An chẳng thể ngờ rằng, người tới không chỉ là một trong tứ đại ngoại kình dưới trướng Địch Vương, còn là người mạnh nhất trong số đó - Đại thống lĩnh tối cao của Bát Bộ, Tả Đốc Hầu, A Kỳ Na đại nhân.
Năm năm trước đã có tin đồn, thực lực hắn ta đã đạt tới ngũ phẩm.
Cam Đồ Cát biết người tới là A Kỳ Na, nhưng y lại không có ý định tiết lộ nửa chữ.
"Chuyện bản thống lĩnh xuôi nam lần này chỉ là ý định nhất thời, không trách ngươi." A Kỳ Na nói với giọng điệu ôn hòa.
"Tạ ơn đại nhân thứ tội." Liễu Trường An thở phào nhẹ nhõm.
Nghe lời nói xét âm thanh, nghe âm thanh xét ngữ điệu.
Trước đây Bát Bộ đã âm thầm gặp phải một loạt thất bại ở Man Kinh, hao binh tổn tướng, Liễu Trường An lo lắng không yên, rất sợ bị A Kỳ Na trách tội xuống, khiến ông ta chết không có chỗ chôn.
Một câu nói này của A Kỳ Ca, xem như đã cho ông ta một viên thuốc an thần.
Sau khi mọi người hàn huyên mấy câu, A Kỳ Na tiến vào chính đề: "Triều Lê thất đức, chiến tranh liên tiếp kéo dài nhiều năm, sinh linh đồ thán, Vương ta nhận Thánh đức trời cao, ý chí xuôi nam giành lấy chính quyền kiên định như bàn thạch, trong lúc chư vị đồng tâm hiệp lực, không được sinh nghi."
Hơn mười người trong phòng vừa nghe vậy, trên mặt đều lộ ra vẻ kích động.
Năm ngoái A Kỳ Ca nhập quan gặp phải thất bại thảm hại, Địch Vương bất đắc dĩ chỉ có thể lui binh, mùa đông đến lại gặp phải một trận tuyết tai, vô số dê bò, người, súc vật bị chết rét.
Mãi cho đến giữa hè, phía bắc hoàn toàn không có truyền tới tin tức xác thực nào.
Mọi người không khỏi bắt đầu lo lắng, phải chăng là Địch Vương đã mất hết chí khí, bỏ qua ý định nhập quan thay thế Đại Lê?
Suy cho cùng dị tộc nhập quan lập triều không phải là một chuyện đơn giản, năm đó thời kỳ Nhung tộc toàn thịnh xuôi nam cũng phải hao tổn cả mấy thập niên.
Thân là gian tế người Hán, Địch Vương một ngày không nhập quan, bọn họ liền một ngày không an lòng.
Chỉ khi nào Địch Vương nhập quan lập triều, bọn họ mới có thể chân chính an tâm hưởng thụ vinh hoa phú quý.
A Kỳ Na nói những lời này, đã tiêm cho bọn họ một liều thuốc trợ tim.
"Trời phù hộ Đại Địch!"
Liễu Trường An nắm chặt hai tay, sắc mặt phấn chấn.
"Trời phù hộ Đại Địch!"
"Trời phù hộ Đại Địch, Vương ta thần vũ!"
"...."
Những người còn lại cũng rối rít phụ họa.
Ánh mắt tựa như quỷ hỏa của A Kỳ Na quét qua đám người, hài lòng gật gật đầu, nói: "Lần này xuôi nam, ta muốn chặt một cánh tay của Lê đình, cần chư vị dốc sức tương trợ."
"Xin A Kỳ Na đại nhân chỉ rõ, chúng ta có phải vào nơi dầu sôi lửa bỏng cũng không ngần ngại." Liễu Trường An ôm quyền nói.
" Rất tốt, dũng khí rất mẫu mực." A Kỳ Na khen ngợi một câu, tiếp đó chậm rãi nói ra mục đích chuyến này: "Lê đình lung lay, có điều yếu mà không đổ, tất cả đều là vì quốc khố còn có lương thực, tiền lương bổng chống đỡ, nếu có thể cắt đứt nguồn này, liền có thể chặt đứt một cánh tay Đại Lê, rút củi đáy nồi."
Ánh mắt Liễu Trường An hơi hơi sáng lên, nói: "Đại nhân chỉ chính là Ngụy Trung Lương?"
Cái lão cẩu Ngụy Trung Lương này, dựa lưng vào hoàng quyền, khuấy cả trong ngoài triều đình đến chướng khí mù mịt, thế như nước với lửa cùng đảng Đông Lâm, đã đấu với nhau không biết bao nhiêu trận lớn nhỏ, số người phụ thuộc vào Yêm đảng của ông ta không nhiều, nhưng lại luôn chiếm lợi nhiều, chịu thiệt ít.
Ngang ngược phách lối, hư thối đến chảy mủ, nhưng ông ta có một sở trường đặc biệt không thể khinh thường.
Đó chính là vơ vét thuế ruộng.
Những năm qua Đại Lê vừa phòng thủ biên cương vừa dẹp loạn, đụng binh liên tục nhiều năm, hao tổn rất nhiều lương bổng, tất cả đều là Ngụy Trung Lương cạo vét từ vùng đất Giang Nam giàu có và sung túc.
Thuế mỏ, thuế thương nghiệp, thuế tàu thuyền, thuế muối thuế sắt, thuế xe ngựa, thuế cửa khẩu các nơi, thuế dẹp loạn,... Đủ các loại thuế nhiều vô số kể, Giám sát thuế, Đốc suất đội lương thực, Đốc suất đội lương bổng,... phái đi ra ngoài càng ngày càng nhiều, từng nhóm từng nhóm thái giám phái đi phương nam, phái ra biên quan, từng thuyền từng thuyền chở lương thực cùng bạc lương bổng thông qua Đại Vận Hà vận chuyển đến Kinh thành, nỗ lực duy trì sự thống trị của vương triều Đại Lê đang lung lay sắp đổ.
Những tên Giám thuế kia tác oai tác phúc ở phía nam, hơi có điều làm trái liền tịch thu tài sản diệt tộc, nhưng bọn họ thực sự có thể lấy được lương thực cùng lương bổng, đồng thời cũng hoàn toàn đứng ở thế đối đầu với đảng Đông Lâm.
Song phương đối chọi gay gắt, không cách nào hòa giải.
"Không sai, chính là Ngụy Trung Lương."
A Kỳ Na hài lòng nhìn Liễu Trường An, nói: "Ngụy Trung Lương của Yêm đảng cùng kẻ sĩ Đông Lâm có thể như nước với lửa, Ngụy Trung Lương lại là một con chó già không còn mấy hơi thở, hiện tại còn đang bị tân hoàng nghi kỵ, trước mắt chính là thời cơ tuyệt vời để diệt trừ ông ta."
" Ngụy Trung Lương vừa chết, Đông Lâm nhất định thừa cơ đuổi giết Yên đảng, nhổ sạch tận gốc, đến lúc đó, lấy cái tính nết của đám người Đông Lâm kia, Lê Đình sẽ đừng hòng lại lấy được một cắc bạc hay một hạt lương thực nào từ Giang Nam nữa."
Liễu Trường An nghe vậy thì nhiệt huyết trong lòng sôi trào, thật ra thì ông ta cũng đang thử nghiệm thực hiện kế hoạch của A Kỳ Na.
Vài ngày trước tấu chương vạch tội Điền Nhĩ Canh, tâm phúc của Ngụy Trung Lương, cũng có người của ông ta sắp xếp, nhưng ông ta không dám mạnh tay hết sức, chỉ có thể núp ở phía sau đảng Đông Lâm nói bóng nói gió.
" A Kỳ Na đại nhân như ngọn đèn soi sáng, khiến chúng ta hiểu ra."
Liễu Trường An nói với điệu bộ nịnh nọt tâng bốc, còn nói: "Vài ngày trước, Dương Sở Tu, Dương Duy Viên công kích thủ lĩnh ngũ hổ Thôi Trình Tú của Yêm đảng, ngôn từ gay gắt, có điều Lê Đế không bàn luận hay tỏ thái độ gì, cũng không hạ chỉ khiển trách, e là đã động sát ý."
"Không sai." A Kỳ Na gật gật đầu, lạnh lùng nói: "Bây giờ chúng ta phải thêm một cây đuốc, Đông Lâm đã bị Yêm đảng chèn ép quá lâu, lá gan bọn họ quá nhỏ, sợ đầu sợ đuôi, kéo dài lâu ngày thì đêm dài lắm mộng, nhất định phải giải quyết dứt khoát, thừa dịp Lê Đế chưa hiểu rõ thế cục, diệt trừ Ngụy Trung Lương cùng Yêm đảng của ông ta."
"Nô tài hiểu rõ." Liễu Trường An nghiêm túc gật đầu.
Tiếp đó, dưới ánh nến chập chờn, đám người lại mưu đồ bí mật hồi lâu, cuối cùng mới tự tản đi.
Không có ai chú ý tới, hoặc là nói không có người chú ý đến, ở bốn phía sảnh phụ, có mấy con chuột nhắt đang bò qua lại kiếm ăn.