Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 472 - Chương 472 - Lấy Răng Đổi Răng

Chương 472 - Lấy răng đổi răng
Chương 472 - Lấy răng đổi răng

Mây đen chiếm lấy bầu trời Kinh thành dần dần tản đi.

Thiên tượng khủng bố khiến cho cả tòa thành, từ quan to huân quý cho tới Lê dân bách tính đều bị dọa đến run rẩy.

Trong lúc nhất thời, tin đồn nổi lên khắp Kinh thành.

Người đang bối rối không rõ mọi việc nghe được tin đồn với đủ các phiên bản, đầu óc lại càng thêm mờ mịt hồ đồ.

Người có thủ đoạn thông thiên thì nhanh chóng lan truyền "chân tướng" đã thám thính được.

Mây đen trên trời đã tản đi, nhưng mạch nước ngầm trong thành chỉ mới vừa bắt đầu sôi trào.

Ngụy Vũ đột phá tới ngoại kình nhất phẩm, không khác nào bỏ vào vòng xoáy vốn đã không yên tĩnh một trái bom.

Khiến cho mạch nước ngầm càng cuộn trào mãnh liệt.

....

Hôm sau, Dương phủ.

Dương Sở Tu, Dương Duy Viên tự ngồi che mặt, mắt lớn trừng mắt nhỏ cộng thêm nghiến răng nghiến lợi.

Không vì cái gì khác.

Chính là vì bọn họ đã bị Kim Tam Hà đánh mỗi người một bạt tai ngay bên ngoài nha thự Ngự sử đài vào ngày hôm qua.

Một ngày trôi qua, vết hằn năm ngón tay kia không chỉ không tiêu sưng, ngược lại còn sưng to hơn, nửa bên mặt trông không khác gì trái bí đao.

Hôm nay hai người gặp mặt, chính là để thương lượng đối phó với Kim Tam Hà như thế nào.

Một cái đánh mặt, không chỉ khiến mặt bị thương, còn tổn thương cả lòng tự tôn, không thể chịu đựng vô ích.

Nhưng trước đó, bọn họ phải làm rõ ràng, tại sao Kim Tam Hà lại dám động thủ với bọn họ.

Thân là mệnh quan triều đình, còn là văn viện Thiên gia xuất từ Hàn lâm viện, mắng một câu bẩn miệng cũng coi là hành động khác người, đánh người trên đường phố, quả thực là vừa nghe đã thấy kỳ lạ

Chuyện khác thường tất có vấn đề.

Mặc dù ngày hôm qua bọn họ đã buông lời tàn nhẫn, muốn giết chết Kim Tam Hà.

Nhưng nếu thật sự muốn ra tay, hai người lại nổi lên nghi ngờ, bởi vì không biết rõ nguyên do cho nên lo lắng có bẫy trong đó.

Thêm nữa chính là phương thức trả thù.

Hợp quyền đánh lại thì chắc chắn không ổn, sức mạnh hai cái bạt tai của tên khốn kiếp kia không phải mạnh bình thường, răng đều bị đánh bay, nếu đánh thật thì chưa chắc đã đánh thắng được.

Dâng sổ con tố cáo y cũng không dễ làm.

Một tên tiểu quan nho nhỏ ở trong cái nha môn thanh thủy như Hàn lâm viện, bình thường hai người bọn họ hoàn toàn không có hứng thú chú ý đến, trong tay cũng không có tài liệu đen của Kim Tam Hà, chỉ biết hắn ta là người Liêu Đông.

Còn về cái tội đánh người này, Biên tu Hàn lâm viện đánh người ngoài đường phố, ai tin?

Đảng phái tranh đấu đã mấy thập niên, Đại phu Ngự sử chuyên chỉnh tài liệu đen người khác, uy tín đã sớm bị hủy hoại đến chẳng còn lại bao nhiêu.

Cái gọi là chuyện nghe phong phanh dâng tấu, chính là ngươi không cần phải có chứng cứ xác thực, chỉ cần nghe được lời đồn đãi, liền có thể tố người khác một bản, không cần chịu trách nhiệm gì.

Qua thời gian dài, còn có uy tín liền gặp quỷ.

Ngự sử đài nói là độc lập bên ngoài Lục bộ, thật ra thì đã sớm trở thành trung tâm vòng xoáy tranh đấu giữa các đảng phái.

Ai có nhiều người ở Ngự sử đài thì người đó liền có thanh thế to lớn.

Suy cho cùng cắn người không cần phụ trách, tố cáo không lật đổ được đối thủ cũng có thể làm bọn họ khó chịu.

Kết quả là, "nhị Dương" Ngự sử đài trong ngày thường luôn là Mạnh không rời Tiêu, Tiêu không rời Mạnh, cứ như vậy giương mắt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Hai chữ: Bế tắc.

Đúng lúc này, quản gia với vẻ mặt bối rối hấp tấp xông vào, lớn tiếng nói với Dương Sở Tu: "Lão gia, Kim Tam Hà đang ở ngoài cửa cầu kiến?"

Dương Sở Tu hơi ngẩn người một chút, theo bản năng cho là mình nghe lầm, hỏi lại: "Ai cầu kiến?"

"Kim Tam Hà, Biên tu Hàn lâm viện, Kim Tam Hà." Quản gia nói dằn từng chữ, ánh mắt kia, biểu cảm kia, chỉ còn thiếu chưa có nói thẳng ra, chính là cái tên Kim Tam Hà đánh ngươi ngày hôm qua đó.

"Cái gì?"

Dương Sở Tu soạt một cái lập tức đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn ta còn dám tới gặp ta?"

Đầu óc Dương Duy Viên cũng bị dừng máy một chút, sau khi phản ứng lại, lập tức cả giận nói: "Thiên đường có lối y không đi, Địa ngục không cửa y lại xông tới, gan to đấy, để y vào, xử chết y!"

"Dẫn y vào."

Dương Sở Tu nghiến răng phân phó, sau đó hắn chợt nghĩ tới điều gì, lại vội vàng nói: "Chờ một chút, gọi đám hộ viện tới đây trước đi, đợi lát nữa nghe ta đập ly làm tín hiệu, liền chăm sóc y vào chỗ chết cho ta!"

"Vâng, lão gia." Quản gia lĩnh mệnh, vội vàng đi xuống an bài.

Kết quả là, sau một nén nhang.

Khi Kim Tam Hà trắng trắng mập mập, hào hoa phong nhã trông thấy nửa bên mặt sưng vù cùng nửa bên mặt âm trầm của Dương Sở Tu cùng Dương Duy Viên, thấy được mười mấy cái ánh mắt bất thiện của hộ viện Dương phủ, còn vây hắn ta lại.

Kim Tam Hà hoàn toàn bối rối, trước khi tới trong đầu hắn ta đều đang tính toán, làm như thế nào để giật dây hai cái chày gỗ nhị Dương này dâng một bản, cũng tưởng tượng ra rất nhiều tình cảnh rồi chuẩn bị biện pháp ứng đối.

Đông Lâm cùng Yêm đảng thế như nước với lửa, Tân Đế nghi kỵ Ngụy Trung Lương, chỉ thiếu người thổi còi hiệu tấn công.

Chỉ cần Ngụy Trung Lương vừa chết, Yêm đảng sẽ xong đời.

Yêm đảng vừa xong đời, nguồn cung ứng lương thực cùng lương bổng triều Đại Lê sẽ bị cắt đứt, lương thực cùng lương bổng vừa đứt, Đại Lê cũng liền hoàn toàn chơi xong.

Tố cáo Ngụy Trung Lương có nguy hiểm, nhưng Liễu Trường An đã hứa hẹn với hắn ta, chỉ cần hắn ta liên hiệp nhị Dương, thành công phát động hành động lật đổ Yêm đảng, thì sẽ cho hắn ta Đài kỳ.

Cái gọi là Đài kỳ, chính là thay đổi thân phận bình dân, trở thành người Kỳ, ở Địch quốc chính là thuộc về quý tộc.

Tương tự như huân quý của Đại Lê, thân phận có thể truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, không chỉ bản thân mình có tiền đồ, còn có thể truyền lại con cháu.

Tại Địch quốc, phần thưởng như vậy rất khó được ban, thuộc về trọng thưởng.

A Kỳ Na đại nhân lần này xuôi nam, có thể nói là hạ tiền vốn lớn.

Mình phải bắt lấy cơ hội lần này, biểu hiện tốt một chút.

Đại Lê chung quy là sắp xong rồi, vừa vặn làm kê chân cho mình, người không vì mình trời tru đất diệt.

Trên đường đi tới, có vô số suy nghĩ xoay chuyển trong đầu Kim Tam Hà, nhưng cảnh trước mặt trước mắt này, lại nằm ngoài sự tưởng tượng của hắn ta.

Hắn ta còn chưa nói rõ ý đồ đến, đối phương đã bày ra dáng vẻ như muốn đánh người.

Tình huống gì vậy?

Kim Tam Hà trực giác chuyện này không đúng, nhưng cũng không thể tay không bỏ về, thế là trên mặt hắn ta nặn ra dáng vẻ quan tâm, hỏi: "Hai vị đại nhân sao vậy, vì sao trên mặt lại bị thương?"

Xem lời này đi, quả thực là nói những chuyện không nên nói, làm những việc không nên làm.

Dương Sở Tu cùng Dương Duy Viên hít sâu một hơi, đồng thời chỉ vào Kim Tam Hà, tức giận đến run tay.

Từng thấy phách lối, nhưng chưa thấy qua kẻ nào phách lối đến như vậy.

Ngày hôm qua vừa mới đánh người, hôm nay liền chủ động đưa tới cửa, còn hỏi vì sao trên mặt mình bị thương.

Việc này mà nhịn thì sẽ còn phải nhẫn nhịn thêm điều gì nữa.

Hôm nay dù có là Thủ phụ đương triều tới, cũng phải đánh y một trận trước rồi nói sau.

"Xử hắn cho ta!"

Hai người quát to một tiếng, ngay cả tín hiệu đập ly cũng quên luôn.

Đám hộ viện vừa nghe, vội vàng xông lên nhấn Kim Tam Hà xuống.

Kim Tam Hà sợ hãi đến biến sắc, kinh hoảng la to, hỏi: "Vị đại nhân, đây... Đây là vì sao?"

"Vì sao?"

Dương Sở Tu nghiến răng nghiến lợi bước lên trước, hét lên: "Ta gọi cái này gọi là lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt."

Nói xong liền đấm một quyền lên mặt Kim Tam Hà, đập Kim Tam Hà đến mắt nổ đom đóm.

"Cho ngươi huênh hoang phách lối này!"

"Còn nhìn chúng ta không vừa mắt, hừ ~"

"Lão tử hôm nay nhìn cũng không vừa mắt ngươi, đè xuống cho lão tử!"

Dương Duy Viên trực tiếp hơn, hắn ta túm lấy tóc Kim Tam Hà rồi lập tức tấn công trái phải.

Bạt tai quất ra điên cuồng!

Bình Luận (0)
Comment