"Địch tập, địch tập ~"
"Giết man tử!"
"Phốc ~"
"A ~"
"Ngao ~"
"Ngoại kình, là ngoại kình!"
"Rút lui, rút lui!"
"Chạy mau ~"
"...."
Thân hình Thẩm Luyện biến mất trong bóng tối phía trước, chẳng bao lâu sau bên trong truyền ra tiếng kinh hô trầm thấp, ngay sau đó tiếng kinh hô đã biến thành tiếng đao binh va chạm, rất nhanh tiếp đó đã biến thành một chuỗi tiếng thét thảm thiết cùng với âm thanh "phốc phốc" phát ra từ lưỡi dao sắc bén gọt qua thân thể người.
Qua thời gian mười mấy hơi thở sau, những động tĩnh hỗn loạn ấy đã dần dần lắng lại.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Luyện tay cầm tú xuân đao chậm rãi đi ra, lưỡi đao sáng loáng kia, lại không hề dính một giọt máu.
"Vẫn chưa giết sạch, trong góc tường còn có một tên đang giả bộ chết." Đồ Bách Thú khoanh tay yên lặng tính giờ nhìn Thẩm Luyện, nhắc nhở.
Thẩm Luyện chậm rãi tra tú xuân đao vào, sắc mặt bình tĩnh: "Chuẩn xác mà nói, là nửa tên, giữ lại báo tin."
Nói xong, hắn trực tiếp đi sượt ngang qua.
Mặt Đồ Bách Thú hơi giật giật mấy cái, bước nhanh mấy bước đuổi theo, nói: "Không phải, ngươi nói, ngươi mạo danh thay thế người khác như vậy, đã được đồ đệ ta đồng ý chưa?"
"Ta thay đồ đệ ngươi làm việc, ngươi hẳn là nên cảm ơn ta." Thẩm Luyện khoác tú xuân đao lên vai, khóe miệng khuất sau bóng đêm chậm rãi giương lên thành một độ cong vui vẻ.
"Cái gì?!"
Đồ Bách Thú lập tức liếc mắt một cái, khó chịu nói: "Chờ đã, họ Thẩm kia ngươi nói rõ ràng cho ta, cái gì gọi là ngươi giúp đồ đệ ta làm việc?"
"Vậy ta phân tích cho ngươi nghe?"
"Tại sao ta lại cảm thấy ngươi đang muốn giảo biện thế?"
"Được, vậy ta giảo biện cho ngươi nghe."
Đồ Bách Thú: "....."
"Nói tới, ngươi tốt xấu gì cũng là chỉ huy sứ Phi Ngư Vệ, ngươi chụp nồi đen cho tử đệ hậu bối như vậy, ngươi không cảm thấy đỏ mặt sao?"
"Ngươi từng thấy ta đỏ mặt chưa?"
"Ngươi ~ Vậy ngươi giảo biện tới nghe thử một chút." Đồ Bách Thú thỏa hiệp.
"Rất đơn giản, vừa rồi nếu ta không tự mình giết vào, mà là trở về phái đồ đệ ngươi tới diệt trừ, kết quả có gì khác nhau không?"
"Cái này...."
"Ngươi xem, kết quả đều giống nhau cả, chỉ khác nhau ở chỗ ta có trở về hay không, do vậy đồ đệ ngươi nên cảm ơn ta đã làm việc giùm, không để hắn ta phải đi một chuyến."
Đồ Bách Thú ngẩn người, trong lúc nhất thời không biết phản bác như thế nào.
Bởi vì hình như hắn nói cũng rất có đạo lý.
Qua một hồi lâu, Đồ Bách Thú tựa hồ chộp được một tia sơ hở, vội vàng nói: "Không đúng, chuyện này khác nhau ở chỗ đồ đệ ta không biết đã phải thay ngươi gánh hậu quả."
"Công việc của hắn ta vốn là do ta phân phó, hậu quả cũng vốn nên là hắn ta gánh chịu, như vậy việc này không thể gọi là thay thế, ta đây chỉ là đang theo đuổi hiệu suất làm việc, đều là giết Địch Lỗ, ai giết cũng là giết."
"Ngươi... Ngươi đây là giảo biện."
"Không phải ngươi bảo ta giảo biện à?"
"Ta @! # ngươi ¥%% mặt. . ."
". . ."
Hai người vừa đi vừa nhỏ giọng tranh luận, càng lúc càng xa.
Không bao lâu sau, trong chỗ sâu bóng tối, có một tên hán tử tóc đuôi chuột cả người đẫm máu, tay vịn một cây gậy gỗ đã gãy, run lẩy bẩy đi ra.
Dáng vẻ của y thê thảm đến đáng sợ, đùi phải đã bị cắt đứt đến tận gốc, cánh tay trái cùng nửa bờ vai cũng bị gọt mất, cả người mất đi một nửa, trông giống như là vừa bò ra từ trong ao máu.
Khuôn mặt bởi vì đau đớn kịch liệt mà co rúm lại, trắng bệch như tờ giấy, chỉ còn lại ý chí cầu sinh mãnh liệt giống như dã thú chống đỡ y vịn lấy gậy gỗ, từng bước từng bước tiến về phía tòa bí trạch cách nơi này mấy dặm.
Một bước một dấu chân máu, từ sâu đến cạn, rồi đến hoàn toàn biến mất không còn dấu vết.
Gần nửa canh giờ sau, dường như tất cả đã trải qua sự tính toán kỹ càng tỉ mỉ, khi hán tử tóc đuôi chuột dùng hết một tia khí lực cuối cùng, y vừa vặn ngã xuống cửa sau bí trạch.
Cam Đồ Cát ở trong bí trạch đang ra sức trừng phạt thị nữ nghe được tiếng động, mở cửa sau ra xem xét, suýt nữa bị dọa cho sun vòi.
Lông tơ toàn thân Cam Đồ Cát dựng đứng cả lên, một tay đỡ hán tử tóc đuôi chuột lên, hỏi: "A Cổ Đạt, xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì?"
"Tá... Tá lĩnh đại nhân, sào huyệt bị bại lộ, Ngụy Vũ Phi Ngư Vệ huyết tẩy sào huyệt, An Đạt Môn cũng... chết, ngươi mau rời đi... tìm A Kỳ Na đại nhân, thay chúng ta... báo thù."
Hán tử tóc đuôi chuột nói đứt quãng, lời vừa nói xong liền nghiêng đầu một cái, khí tuyệt thân vong.
Cam Đồ Cát sợ hãi biến sắc, hắn ta nhìn về phương hướng sào huyệt, hối hận phát ra "A " một tiếng gầm nhẹ, ánh mắt rất nhanh đã đỏ lên. Qua một lát sau, hắn ta run tay nâng thi thể nâng thi thể hán tử tóc đuôi chuột lên, sau đó cũng không quay đầu lại, biến mất trong màn đêm đen kịt, chỉ còn lại tiếng vọng nghiến răng nghiến lợi truyền về: "Ngụy Vũ, ngươi chờ đấy!"
...
"Gia, nồi thủng rồi."
Hôm sau, phòng thiêu thi.
Vương Thiết Trụ ôm nồi sắt để ngang giữa nó cùng Tần Hà, dưới chân ướt sũng, khắp nơi đều là nước.
Cách nồi đen, hai bên có thể nhìn thấy đôi mắt của nhau.
Một cái lỗ thủng rất lớn.
"Đang yên đang lành tại sao lại thủng rồi." Tần Hà vừa ngáp vừa hỏi, mặc dù chế tạo xẻng hỗn độn không tốn nhiều thời gian, nhưng lại làm cho hắn rất mệt mỏi, đã liên tiếp hai ba ngày hắn không ra cửa, mỗi ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, chất lượng giấc ngủ là trước nay chưa từng có.
"Đều là do Lamborgh, nó đẩy củi quá mạnh, đẩy thủng luôn cả nồi, ngài xem đi." Vương Thiết Trụ bĩu môi hướng về phía Lamborgh đang chột dạ, tố cáo.
"Ta... Rõ ràng là ngươi nhất quyết dùng Nam Minh Ly Hỏa, cho nên mới đốt thủng, không thể đổ hết cho ta được." Lamborgh bực bội cãi lại.
"Còn giảo biện, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều." Vương Thiết Trụ lập tức bật lại.
"Được rồi, hai ngươi đều có lỗi." Tần Hà vừa nghe liền hiểu được nguyên do, nồi này đúng là do Lamborgh đẩy thủng, nhưng Vương Thiết Trụ dùng Nam Minh Ly Hỏa nấu nước cũng là sự thật.
Lửa quá mạnh làm cho đáy nồi bị đốt mỏng, nóng đến biến dạng.
Thế là Tần Hà đánh cho mỗi thú một bản tử, sau đó nói: "Nồi là thứ tốt, cần phải yêu quý giữ gìn, nó là tài sản, không thể phá của."
"Vâng, gia."
"Biết rồi ạ."
Hai thú chỉ có thể cúi đầu nhận sai.
Qua một lát, Vương Thiết Trụ ngẩng đầu lên hỏi: "Gia, vậy, cái nồi này xử lý thế nào, thủng mất rồi."
"Vá lại là được, trước cứ để đấy đã, khi nào rảnh ta đánh nó dày một chút." Tần Hà trả lời.
"Vâng, gia." Vương Thiết Trụ gật đầu, cẩn thận cất nồi vào trong góc, lại từ trong góc lôi ra một cái nồi.
Ngay vào lúc này, Hôi Mễ Khâu râu treo sương sớm, dáng vẻ phong trần mệt mỏi đi vào cửa, nó quan sát hai bên một chút rồi nói với Tần Hà: "Gia, tối hôm qua Ngụy Vũ bị lấy làm mồi câu, bị đội một cái nồi rất lớn."