Một tiếng hô to này, vang vọng như sấm dậy.
Cảnh tượng vốn đang hỗn loạn ầm ĩ nhất thời trở nên chết lặng, tất cả mọi người đều ngẩn ra, chậm rãi trợn tròn hai mắt.
Hắn ta nói gì?
Ngụy Trung Lương vạn tuế?!
Năm chữ đơn giản, nhưng tạo thành lực trùng kích to lớn khiến đầu óc tất cả mọi người có mặt ở đây bị dừng máy.
Ngụy Trung Lương, mục tiêu trọng điểm của lần hội nghị liên kết lật đổ Yêm đảng lần này.
Kẻ đàn áp giết người tội ác tày trời, hoạn quan nắm quyền lớn nhất bên cạnh Hoàng đế, ác quỷ mà người người Đông Lâm căm hận luôn muốn cắt thịt để ăn, lột da để ngủ.
Mà tên Hoàng Kiến này, vậy mà lại hô hào cho Ngụy Trung Lương, hơn nữa còn là hô hào trong hội nghị lật đổ Yêm đảng?
Quan trọng hơn là.
Hai chữ vạn tuế, ngoại trừ gánh hát diễn hí khúc, từ xưa đến nay chỉ có thể dùng để hô Hoàng đế cửu ngũ chí tôn.
Bất kỳ kẻ nào vượt quá bổn phận đều là tội lớn lấy mưu phản để xét, liên lụy đến cả cửu tộc.
Ngụy Trung Lương, một kẻ bị thiến, lấy tài đức gì có thể được hô vạn tuế?
Đây là tình huống gì? Hãm hại Ngụy Trung Lương sao?
Nhưng ngươi thân là đảng Đông Lâm, lời nói từ trong miệng ngươi hô ra một cách rõ ràng như vậy, Ngụy Trung Lương có chết hay không không biết, ngược lại thì chắc chắn đã đủ cho cả người lẫn nhà của ngươi bị chém đầu, đi lưu đày.
Thân phận, vị trí khác biệt cùng lời nói mâu thuẫn khiến lời nói này không khác gì một trái bom, một trái bom có thể đồng thời nổ tan xương của Ngụy Trung Lương cùng toàn phòng đảng Đông Lâm này, lực trùng kích lớn vô cùng.
Nếu để Phi Ngư Vệ biết được, chỉ dựa vào một câu nói này là đã có thể bắt người.
"Ngươi.... Vừa rồi ngươi hô cái gì?" Chủ vị, Từ Nham Khanh mặt đầy khiếp sợ chỉ vào Hoàng Kiến chất vấn.
"Ta nói, Ngụy Trung Lương vạn tuế a!" Hoàng Kiến lộ ra vẻ mặt đương nhiên.
"Điên rồi, bị điên rồi!"
"Hoàng Kiến, ngươi có biết ngươi đang nói xằng bậy cái gì không?"
"Lẽ nào lại như vậy!"
"...."
Giờ khắc này, cả sảnh đường xôn xao, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, căm tức nhìn về phía Hoàng Kiến, nhao nhao nghiêm nghị trách mắng.
Ngoài sự khiếp sợ, bọn họ còn cảm thấy như bị phản bội.
Đông Lâm tam Hoàng thanh danh vang dội lại đường hoàng hô to quyền Yêm vạn tuế?
"Hoàng Kiến, hôm nay nếu không ngươi không nói rõ ràng cho lão tử, ta giết chết ngươi!"
Tình cảnh ồn ào nhốn nháo, một tên quan viên to khỏe mạnh mẽ bước lên trước, túm lấy cổ áo Hoàng Kiến, răng cửa nạm vàng rất muốn cắn xé một miếng thịt trên mặt Hoàng Kiến.
Người này tên là Khổng Thiên Lộc Hữu tự thừa Đại lý tự, không giống với các quan văn tay trói gà không chặt khác, y văn võ song toàn, tràn đầy võ đức, là một trong số các môn sinh của Từ Nham Khanh.
"Ta đã nói rất rõ ràng rồi mà, tai ngươi điếc à?" Hoàng Kiến mặt không đổi sắc, nhếch miệng cười nói: "Giết chết ta, chỉ bằng tên rác rưởi ngươi?"
"Ách ~"
Khổng Thiên Lộc vừa nghe lời này, trong cổ họng liền phát ra tiếng hít chói tai, ánh mắt lập tức trừng to như chuông đồng, gầm thét: "Ngươi còn dám mắng?!!"
Giờ khắc này, Khổng Thiên Lộc chỉ cảm thấy võ đức chi lực trên thân giống như là núi lửa phun trào, khó mà áp chế được, hai tay hơi dùng sức, trực tiếp xách Hoàng Kiến lên, chuẩn bị động thủ.
"Đừng nên hiểu lầm, không phải ta nhằm vào ngươi ~"
Nhưng mà Hoàng Kiến vẫn là mặt không đổi sắc, trên mặt ngược lại còn cười như hoa nở, vươn ngón tay ra lắc lắc, lại chỉ về phía tất cả mọi người trong sảnh đường, nói: "Ta nói là, tất cả các ngươi, đều là rác rưởi."
Lần này, không còn chỉ là Khổng Thiên Lộc khó có thể áp chế võ đức chi lực.
Võ đức chi lực của tất cả mọi người đều bị dẫn động lên.
Từng thấy kẻ phách lối, nhưng chưa thấy kẻ nào phách lối như vậy.
Người cũng đã bị xách lên, vậy mà còn dám mắng chửi người.
Mấu chốt nhất là vẻ mặt thiếu đánh kia.
Chú có thể nhịn, nhưng thím không thể nhịn nổi.
"Quá phách lối rồi, đánh hắn ta!"
Dưới bầu không khí căm phẫn, không biết là ai hét lớn một tiếng.
Cơn lửa giận của đám người hoàn toàn bị đốt cháy bùng lên.
"Đánh chết hắn ta!"
"Hắn ta là gian tế Yêm đảng!"
"Hắn ta là kẻ phản đồ, giết chết hắn ta!"
"...."
Đám người lòng đầy căm phẫn, ùn ùn xông đến.
Ngay cả Từ Nham Khanh cũng bật nhảy khỏi chủ vị, cao giọng gầm thét: "Thanh lý môn hộ, thanh lý môn hộ!"
Thỏ con bị chọc giận đều có thể cắn người.
Quan văn bị chọc tới cũng vậy, có thể xông lên diễn toàn vũ hành.
Có nhục văn nhã?
Ngại quá, không thèm để tâm.
Khá lắm, cảnh tượng này, có thể nói là hùng tráng.
Hoàng Kiến thấy vậy, không nói hai lời liền chuyển đầu ngón tay đâm thẳng vào mắt Khổng Thiên Lộc đang ra sức muốn đẩy ngã hắn xuống đất.
"Ai nha!"
Khổng Thiên Lộc bị đau, vội vàng che mắt lại.
Hoàng Kiến rơi xuống đất, đối mặt với đám người xông đến cũng không e sợ chút nào, ngược lại còn cười tươi như hoa.
Chỉ thấy hắn nhấc chân lên đá một cái, liền đá vào dưới háng của người có thế xông mạnh nhất, trong nháy mắt đã khiến người nọ ngã xuống.
Hắn lại đưa tay ra, chộp lấy hai cái đầu bên cạnh dùng sức đập vào nhau.
"Bành!"
Lại làm cho hai người ngã xuống.
Không ngờ đó lại là lối đánh của thuật loạn đấu trên đường.
Tiếp đó lại càng náo nhiệt hơn.
Đi qua vạn bụi hoa, thân không dính một phiến lá.
Hoàng Kiến đá háng, khóa họng, chọc mắt, túm đầu, đập sống mũi, đạp thận, độc long toản, khỉ con trộm đào, búng đầu, móc cằm,... Phải nói là dùng rất thuận tay.
Đông Lâm cả sảnh đường, răng và tóc cùng bay, bị đánh đến lăn lộn đầy đất, kêu thảm thiết, lăn thành một đoàn.
Ngay cả đại lão Từ Nham Khanh cũng bị búng đầu một cái, đầu lập tức liền mọc "sừng", đầu óc ong ong.
Hoàng Kiến thấy tình cảnh này, phủi phủi tay, mặt lộ vẻ ghét bỏ, lắc đầu: "Không có một người có thể đánh."
Nói xong, hắn trực tiếp xoay người rời đi.
Để lại mặt đất hỗn độn.
Qua một lúc lâu sau, mọi người mới từ dưới đất chật vật bò dậy.
Rất nhiều người lớn tiếng chửi mắng, nhưng lúc này đã hoàn toàn là lời độc ác không đủ sức lực.
Nhiều người như vậy mà không đánh nổi một người, mặt mũi đều đã bị ném sạch.
"Lẽ nào có lí đó, lẽ nào có lí đó!" Từ Nham Khanh tức giận đến đập bàn, bực tức nói: "Hoàng Kiến phản bội Đông Lâm, từ giờ trở đi chính là tử địch Đông Lâm, chư quân nhất định phải cùng nhau căm giận kẻ thù, nhất định phải để cho hắn ta trả giá thật lớn!"
Đám người đương nhiên tán thành, tiếp đó lại là một trận nhe răng nhếch miệng giậm chân mắng chửi.
Nhưng mà đợi đến khi bọn họ mắng chửi xong, thì có một vấn đề đặt ở trước mặt.
Hội nghị liên kết lật đổ Yêm đảng lúc này đã ảo não chán chường, mất hết mặt mũi, như vậy còn tiếp tục hay không?
Hoàng Kiến chắc chắn là điên rồi, nhưng hắn ta chỉ là một trong Đông Lâm tam Hoàng, còn có hai Hoàng vẫn chưa tới.
Thế là, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Từ Nham Khanh.
Từ Nham Khanh với tư cách là Đại học sĩ đã từng nhập Các, từng chủ trì hai cuộc ân khoa, mặc dù không còn ở trong triều đình, nhưng môn sinh bạn cũ khắp thiên hạ, tiếp tục hay là ngừng lại, chỉ ông ta mới có thể ra quyết định.
Từ Nham Khanh hơi do dự một chút, nổi giận nói: "Hoàng Kiến phản bội đầu quân Yêm đảng chỉ là ngoài ý muốn, đều này cũng không có nghĩa là Hoàng Vũ Lăng và Hoàng Hữu Thư cũng phản bội giống hắn ta, chư quân an tâm chớ nóng nảy, hôm nay nâng lên đại sự quyết không thể không công mà về, Yêm đảng vô sỉ, lại dám sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy, đáng hận!"
Mục đích ông ta tới Kinh thành chính là vì lật đổ Yêm đảng, có cơ hội tất nhiên là không muốn bỏ qua, Đông Lâm tam Hoàng chỉ là người ngoài xưng, bình thường ba người này cũng không kết thành đoàn thể nhỏ.
Hoàng Kiến phản bội, hai người khác chắc hẳn là vẫn còn có hy vọng.
Mọi người thấy Từ Nham Khanh tỏ thái độ, liền kìm nén khuất nhục, kiên nhẫn chờ đợi, đúng như Từ Nham Khanh nói, trận làm nhục này không thể gánh chịu vô ích được.
"Chư... Chư vị đại nhân, Đô sát viện Tả thiêm đô Ngự sử Hoàng Vũ Lăng Hoàng đại nhân đến." Ngay vào lúc này, gã sai vặt chạy đường ló người vào, sắc mặt kinh dị hô một tiếng.
Xem như chạy đường ở Yên Chi Đường lâu năm, gã sai vặt đã từng chứng kiến rất nhiều tình cảnh, nhưng cái cảnh tượng vừa nói vài ba lời đã động tay động chân, một đám quan văn diễn toàn vũ hành như vậy, thật đúng là sống lâu rồi thì việc gì cũng thấy.
Vừa dứt lời, từ sau lưng gã sai vặt có một người trung niên mặc áo bào tím bổ tử đi ra, mắt to mày rậm, thân cao bảy thước, chỉ thấy hắn ta nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng sáng chói mắt: "Chào buổi tối chư quân, ăn cơm chưa?"