Lời ra khỏi miệng, cả sảnh đường lại trở nên yên tĩnh.
Bởi vì những lời này, rất quen tai.
Hình như vừa rồi Hoàng Kiến cũng đã nói những lời này.
Bầu không khí khác thường đang lan tràn, không có người đáp lại.
"Đang hỏi các ngươi đấy, ăn cơm chưa?" Hoàng Vũ Lăng móc lỗ mũi, giọng điệu ngang ngược.
Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, dự cảm trong lòng càng lúc càng thấy chẳng lành.
Mẹ nó, giờ lại càng giống hơn rồi!
Hoàng Vũ Lăng thấy vậy, bắn cứt mũi trong tay ra, tiếp đó quay đầu nhìn về phía gã sai vặt chạy đường đang tò mò ngó dáo dác quan sát, híp mắt uy hiếp nói: "Nhìn cái gì vậy, còn nhìn nữa ta móc hai mắt ngươi ra bây giờ."
"Ách... Vâng vâng vâng."
Gã sai vặt chạy đường lúc này mới bừng tỉnh, bản thân không thuộc về nơi này.
Biết càng nhiều, chết càng nhanh.
Mới vừa rồi hắn ta đã loáng thoáng nghe được, cái gì Ngụy Trung Lương, cái gì Yêm đảng, còn có vạn tuế.
Thế là gã sai vặt chạy đường giống như bị điện giật, quay đầu chạy ra khỏi khu vực này, có thể chạy nhanh bao nhiêu liền chạy nhanh bấy nhiêu.
Lúc xuống thang lầu thì bị trượt chân một cái rầm rầm bịch bịch té xuống.
Tức thì đau đến nhe răng nhếch miệng.
Mà vào lúc này, trên lầu bỗng truyền đến tiếng hô rõ ràng có chút quen thuộc: "Ngụy Trung Lương vạn tuế!"
Gã sai vặt chạy đường ngẩn người, sau khi cẩn thận ngẫm nghĩ thì lập tức hoảng sợ đến hít ngược một hơi khí lạnh, co rụt cổ lại.
Ngay sau đó, giống như trước đó, từ căn phòng trên lầu lại lần nữa bộc phát ra tiếng đánh nhau binh binh bang bang.
Cùng với tiếng hét thảm thiết vang lên liên tiếp hết đợt này lại đến đợt khác.
Qua một lát sau, cửa phòng trên lầu từ từ mở ra.
Giống như Hoàng Kiến rời đi trước đó, Hoàng Vũ Lăng cũng chắp tay sau lưng khẽ hát rời đi, loáng thoáng có thể nghe thấy lời ca của hắn: "Con gái lớn mười tám thay đổi lớn, xem ta bảy mươi hai biến ~"
(Bài hát: Xem ta 72 biến.)
Gã sai vặt chạy đường chẳng hiểu ra sao.
Hoàng Kiến cùng Hoàng Vũ Lăng tại sao đều đi vào hô một câu khẩu hiệu, sau đó đánh đám người Đông Lâm một trận rồi rời đi?
Đám người Đông Lâm này bình thường ở Yên Chi Đường chính là rất kiêu ngạo, hôm nay sao vậy, làm bao cát đến nghiện rồi?
Cũng chịu đựng hai trận đánh liên tiếp?
Chuyện này vẫn chưa hết, ngay sau đó chuyện khiến cho gã sai vặt chạy đường càng khó hiểu đã xảy ra.
Lại có một người tới, cũng họ Hoàng, tên là Hoàng Hữu Thư.
Hàn lâm viện Hàn lâm học sĩ, quan to tứ phẩm.
Sau đó cũng giống như trước đó.
Sau khi Hoàng Hữu Thư hô xong "Ngụy Trung Lương vạn tuế", phòng trên lầu lại phát ra tiếng binh binh bang bang đánh nhau.
Nếu không phải ba người này có mặt mũi và vóc dáng khác nhau.
Gã sai vặt chạy đường suýt chút nữa đã cho là mình nằm mơ, mơ một giấc mơ ba lần.
Có điều so với hai lần trước, lần này vẫn có một vài điểm khác biệt.
Ví dụ như tiếng đánh nhau rõ ràng đã nhỏ đi rất nhiều, ví dụ như luôn luôn có người cuồng loạn thét to: "Ngươi đừng tới đây!!"
Hiển nhiên là, đã bị đánh đến sợ hãi.
Gã sai vặt chạy đường há to miệng hồi lâu vẫn chưa khép lại, chuyện này thực sự quá ly kỳ.
Đám người Đông Lâm này thế mà lại bị đánh một trận nữa.
Bị đánh ba trận liên tiếp!
Ai nghe cũng phải kinh hãi!
Cho dù nói ra cũng sẽ không có ai tin tưởng.
Nhưng mà... Có gì đó không ổn, ngay vào lúc gã sai vặt chạy đường cho là "Quá tam ba bận", thế nào cũng phải kết thúc.
Đột nhiên lại có thêm biến hóa càng "Không còn gì để nói" xảy ra.
Có thể nói là chín cong mười tám ngoặt, quanh co khúc khuỷu cộng thêm cao ~ trào thay nhau nổi lên.
Hoàng Hữu Thư mới vừa ra cửa, lại vòng trở lại!
Không ngờ hắn ta lại quay lại hiện trường!
Không chỉ có hắn ta quay lại, còn có Hoàng Kiến cùng Hoàng Vũ Lăng cũng quay lại hiện trường rồi!
Ba người cùng nhau quay lại hiện trường!
Gã sai vặt chạy đường há to miệng đến không khép lại được.
Chỉ riêng một người đánh một trận, bên trong đã kêu la thảm thiết như heo kêu.
Lần này ba người đồng thời quay lại sân khấu, không phải là muốn huyết tẩy cả sảnh đường, đánh đám Đông Lâm phọt phân chứ?!
Nghĩ đến hình ảnh kia, gã sai vặt chạy đường cũng sắp ngớ ngẩn rồi.
Nhưng mà lần này lại nằm ngoài sự tưởng tượng của gã sai vặt.
Bên trong phòng khách trên lầu, hoàn toàn không có vang lên khẩu hiệu một lần nữa, cũng mất luôn tiếng hỏi thăm trò chuyện với nhau, mà là cửa vừa mở ra, người trong phòng đã trực tiếp thăm hỏi ân cần người thân của ba người kia.
"Đi mà trở lại, các ngươi không làm người!"
"Thật là quá đáng, thật là quá đáng!"
"Chư quân, đã không tránh được, chúng ta liều mạng với bọn chúng đi!"
"Không sai, khí phách Đông Lâm, không cho phép bọn họ làm bẩn!"
"Đồng tâm hiệp lực liều mạng cùng bọn họ!"
"Lên!"
"Ây? Các ngươi làm gì vậy?"
"Này này này, tại sao các ngươi đánh người nha..."
"Ai nha!!"
"Ta đánh trúng!"
"Đánh chính là ba tên phản đồ các ngươi."
"Hình như bọn họ yếu đi rồi."
"Bắt hắn ta, móc mắt hắn ta ra."
"Ngồi lên hắn ta, đúng đúng đúng, ngồi chết hắn ta!"
"Lấy băng ghế đập đi!!"
"Ai nha, các ngươi dừng tay a, cứu mạng, cứu mạng!"
"Đừng mà ~"
"...."
Lần này, lại náo nhiệt hơn không chỉ mười lần so với lần đầu tiên.
Thời gian tiếng binh binh bang bang phát ra từ bên trong kéo dài đến hết một nén nhang.
Hơn nữa nghe âm thanh lại là Đông Lâm chiếm thế thượng phong tuyệt đối, ba vị Hoàng đại nhân quay lại sân khấu bị đánh đến liên tục hét thảm thiết, cho đến cuối cùng còn bị la đến mất giọng.
Hồi lâu sau, cửa lớn mở ra một lần nữa.
Cả đám Đông Lâm người thì mặt mũi bầm dập, người thì mắt gà đen, người thì răng cửa lọt gió, người thì che háng,... Tóm lại là, không có ai là không bị thương.
Ngay cả đại lão Đông Lâm Từ Nham Khanh, trên đầu cũng bị trúng ba cái búng đầu.
Sưng lên vừa cao vừa đỏ, cái kia phải nói là đầu giác tranh vanh.
(Đầu giác tranh vanh: sừng trên đầu cao vút, còn có nghĩa là tài hoa xuất chúng.)
Về phần sắc mặt, quả thực là đen như than.
Liên kết lật đổ Yêm đảng, tri thức quét rác, mặt mũi mất sạch, trở thành trò cười!
Qua hồi lâu, gã sai vặt chạy đường cẩn thận dè đặt mở ra cửa phòng trên lầu, vừa quan sát kỹ đã phải hít một hơi khí lạnh lần nữa.
Khá lắm.
Thật sự là bị đánh phọt phân!
Ba vị Hoàng đại nhân nằm trên đất, quần áo bị xé rách thành mảnh vụn.
Ba cái chân ghế mỗi người một cái, thọc ở phía sau.
Đều dựng lên!