Khi Đông Lâm tam Hoàng được đưa ra Yên Chi Đường, Tần Hà đứng ở chỗ cao nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Khá lắm, đám người Đông Lâm này thật biến thái.
Ngày thường thì văn nhã lịch sự, chi hồ giả dã, nhân nghĩa lễ trí tín, trong bụng Tể tướng có thể chống thuyền... Độc ác lên lại có thể đánh cho Đông Lâm tam Hoàng phọt cả phân cả tiểu.
Bản đại tiên cùng lắm chỉ là đá háng, trộm đào đã xem như đến đỉnh.
Cái chân ghế đang tốt đẹp lại bị biến thành gậy quấy phân.
Ngươi để cho băng ghế sao chịu nổi?
Bỏ đi sự thật không nói, các ngươi không phải chỉ là bị đánh ba trận thôi à.
Đều là đàn ông có ấm chén, ăn chút thiệt nhỏ thì có làm sao, cần gì phải ra tay độc ác như vậy chứ?
Sao không thể lấy đức báo oán, gắng chịu nhục?
"Lòng không độ lượng, lòng không độ lượng a ~" Tần Hà lắc lắc đầu, nhìn về phía kim long khí vận trên Hoàng thành, kim quang ảm đạm kia dường như lại sáng lên một chút xíu, sau một trận gió đêm chợt thổi qua, người đã biến mất không còn thấy hình bóng.
Xong chuyện phất áo rời đi, ẩn sâu công cùng danh.
....
Đảng tranh đấu, đồ long, lôi kiếp, phản loạn,... Kinh thành Đại Lê vĩnh viễn cũng không thiếu đề tài.
Mà trong những câu chuyện thêu dệt của bọn họ, lại sinh ra một vài biến hóa vô cùng kỳ lạ.
Cũng ví dụ như nói về Ngụy Vũ.
Sau trận lôi kiếp, Ngụy Vũ được thiên lôi tôi thể đột phá tới ngoại kình đã hoàn toàn trở thành một nhân vật làm mưa làm gió trong thành.
Địa vị của hắn quả thực giống như là ngưu mẫu đảo tài trùng, ngưu bức trùng thiên.
(Bò cái ngã lộn ngược, ghê gớm (lợi hại) đến ngất trời.)
Tân Hoàng vui mừng, đích thân biên soạn chỉ ý, cho Ngụy Vũ trở thành Thân quân Đô úy, ngự ban đai lưng kim mãng, gia phong Thái tử Thiếu bảo.
Mặc dù phong thưởng đều là hư chức cùng hư quyền, nhưng có thể thấy được ý coi trọng cùng thân cận từ Hoàng đế.
Bất kể là Thân quân Đô úy hay là Thái tử Thiếu bảo, đó đều là trắc vệ Hoàng gia.
Ngụy Vũ lĩnh chỉ tạ ơn, đâu chỉ là hăng hái, quả thực chính là tinh thần phấn chấn tràn đầy năng lượng.
Vừa đeo đai kim mãng ngự ban lên thắt lưng, uy phong đến không thể tả.
Trước kia ra cửa cũng là mang hai người, hiện tại ra cửa thì mang hai hàng.
Không có việc gì thì lại đi dạo quanh bến tàu một vòng, Thái Tam Đao âm thầm trở về Kinh thành, sau khi nghe ngóng, lập tức thu dọn của cải, dự định cả đời này cũng sẽ không trở lại nữa.
Về phần bến tàu, ôi!
Một đám tào bang bị dọa đến ngoan như chim cút!
Chơi về phần chơi, nháo về phần nháo, ngươi cmn đột phá ngoại kình thì quá không giảng võ đức rồi.
Kết quả là, bến tàu Kinh thành vốn luôn là một ngày một trận đánh lộn nhỏ, ba ngày một trận đánh lộn lớn, đột nhiên trở nên yên lặng rất nhiều.
Lớn nhỏ cang đầu tào bang ra cửa ăn cơm, mua đồ đều bắt đầu ngoan ngoãn tự giác đưa tiền.
Ngoại trừ điều này, những người đi đường vốn đang nhìn Ngụy Vũ không vừa mắt, lúc này cũng đều trở nên hiền hòa vui vẻ.
Còn về bản thân Ngụy Vũ, sự thay đổi cũng rất rõ ràng.
Một câu khái quát chính là, hắn ta trở nên thích ôm đồm mọi chuyện.
Sào huyệt mật thám Địch Lỗ bị bưng cả ổ, hai mươi mấy tên mật thám Địch Lỗ bị giết chết, trên phố có lời đồn đãi, đây là do Ngụy Vũ làm.
Ngụy Vũ nghe xong thì trầm ngâm trong chốc lát, vỗ ngực một cái nói: "Không sai, chính là ta làm, muốn báo thù thì cứ tới, không đến ngươi cmn là cháu trai."
Tinh thần hăng say ôm đồm mọi việc về mình kia, Ngụy Nguyên Cát nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Thầm nghĩ, đêm hôm đó ngươi cả đêm không bước một chân ra khỏi cửa, ngươi làm cái quỷ ấy.
Ngươi cmn bị sét đánh ngu người rồi hả.
Qua ngày hôm sau, trên phố có lời đồn, con 'cẩu vương' trong bãi tha ma kia đã mất tích, nghi ngờ là đã bị người đánh chết ăn thịt, không biết là ai làm.
Ngụy Vũ trầm ngâm một cái chớp mắt, vỗ ngực nói: "Ta làm, cẩu vương bị giết rồi, ăn thịt rồi, không cần tìm nữa."
Lại qua hôm sau nữa, đám người đảng Đông Lâm ở Yên Chi Đường, không biết nguyên nhân gì, toàn bộ bị đánh đập một trận dữ dội, càng mấu chốt là, sau chuyện này tất cả người trong cuộc đều nói năng thận trọng, ngậm miệng không nói, không biết là do ai làm.
Ngụy Vũ vừa nghe, không hề nghĩ ngợi đã vỗ ngực nói: "Chuyện này cũng là do ta làm."
Lại qua mấy ngày sau, quần áo thiếp thân của chúng hoa khôi trong Yên Chi Đường đều bị trộm sạch trong một đêm, không chỉ quần áo trong tủ biến mất, ngay cả đồ mặc trên người cũng không thấy, chẳng biết là do người phương nào gây nên.
Đám người theo bản năng nhìn về phía Ngụy Vũ.
Ngụy Vũ kìm nén đến đỏ mặt, một tay kéo Ngụy Nguyên Cát ra chắn ở trước mặt mình: "Chuyện này là do đường đệ ta làm!"
Ngụy Nguyên Cát: "Hả o_o? ? ?"