Mấy ngày sau, trong một ngôi miếu hoang nào đó ở ngoại thành.
Thượng thủ, một nam tử có bóng lưng rộng hiếm thấy, hai cánh tay dài quá đầu gối đang chắp tay sau lưng, mặt nhìn về phía tượng thần mất đầu không biết tên, như một cây thương lạnh lẽo dựng thẳng.
Cả người tản ra khí tức lạnh lẽo mà thần bí.
Sau lưng hắn có hai người đang quỳ dưới đất, một là nam tử áo đen sắc mặt vàng như nến, một là hán tử râu quai nón với vẻ mặt tràn đầy căm hận.
Đây là Liễu Trường An cùng Cam Đồ Cát thất bại thảm hại mấy ngày qua.
Liễu Trường An tiếp tục kéo dài vận khí hết sức xui xẻo của ông ta, ông ta giống như bị thần vận mệnh nguyền rủa, bất kể ông ta lập ra kế hoạch gì, cuối cùng cũng là lông gà đầy đất, bất kể ai đến gần ông ta, cũng sẽ bị xui xẻo cực độ.
Nhất là nhưng trợ thủ A Kỳ Na cố ý phân cho ông ta, thậm chí là không còn lại một người nào.
Từ lúc bắt đầu là Liễu Thương, sau đó đến Hình Nô, An Ba Cốc, A Toa, Nhĩ Mã Hồn, bọn họ có kẻ nào không phải là tinh nhuệ Địch tộc chứ, kết quả ngoại trừ A Toa bị chết trận, còn lại đều đã biến mất không còn tăm tích.
Lần này A Kỳ Na đại nhân xuôi nam tự mình bố trí nhiệm vụ, kết quả hai lần liên lạc đảng Đông Lâm lật đổ Yêm đảng, lại vẫn là lông gà đầy đất.
Kim Tam Hà bị người ta đánh tơi tả một trận rồi ném ra ngoài, ba tên ám tử thì thảm bại hơn, không chỉ bị Đông Lâm coi là kẻ thù, còn bị đánh đến không thể tự chăm sóc bản thân.
Ba tên ám tử này, chính là mạt thám mà A Kỳ Na đại nhân tốn công sức bồi đắp, hao tổn một cái giá rất lớn mới nâng đỡ lên được, đồng thời cũng tiến vào Đông Lâm thành công, tất cả đều là quan to tứ phẩm trở lên.
Trải qua chuyện lần này, bọn họ không chỉ bị Đông Lâm bài xích, còn bị Phi Ngư Vệ theo dõi.
Sau khi ba tên ám tử được đưa ra khỏi Yên Chi Đường chưa tới nửa giờ, Thẩm Luyện đã truy xuất và xem xét tất cả hồ sơ của ba tên ám tử, cộng thêm cả Kim Tam Hà.
Thẩm Luyện tốc độ mau lẹ, khứu giác bén nhạy, không hổ là Phi Ngư chi vương.
Nếu không phải cả ba người kia đều là quan to tứ phẩm trở lên, Thẩm Luyện tạm thời vẫn chưa nắm được bằng chứng, thì ba người đã sớm bị bắt vào chiêu ngục, được đại hình hầu hạ.
Tóm lại, không chỉ không dùng bọn họ được nữa, còn phải trợ giúp bọn họ mau chóng rút lui khỏi Kinh thành, đồng thời xóa sạch mọi dấu vết, nếu không, bị bắt chỉ là vấn đề thời gian.
Có thể nói là tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Về phía Cam Đồ Cát, tổn thất lại càng là máu đổ dầm dề.
Mời sáu tên duệ sĩ Ba nha lạt lại một lần nữa toàn quân bị diệt, chỉ còn lại một người sống làm chứng chỉ ra người động thủ.
Phi Ngư Vệ mới nhậm chức Thân quân Đô úy, Ngụy Vũ!
"Ti chức đáng chết, xin A Kỳ Na đại nhân trách phạt." Liễu Trường An quỳ rạp dưới đất, liên tục đập đầu, cả người không ngừng run rẩy.
Một chuỗi thất bại liên tiếp, ông ta không biết mình có thể còn sống rời đi ngôi miếu hoang này hay không, đổi vị trí để suy xét, nếu như mình là A Kỳ Na, chắc chắn sẽ không giữ lại mình.
Thất bại một hai lần thì có khả năng là do vận khí, nhiều lần, thì không nói được.
Trong cái việc làm mật thám này, không nói được chính là thể hiện nguy hiểm, là trí mạng.
Thà tin là có, không thể không tin luôn luôn là tín điều của mật thám.
Thêm nữa, nhiều người chết như vậy, tổn thất lớn như vậy, dù là lấy mình làm con dê thế tội để bàn giao với Địch Vương, hôm nay cũng phải giải quyết mình.
Liễu Trường An xin được trị tội xong, là im lặng... Là im lặng rất lâu.
Thân thể Liễu Trường An càng run càng lợi hại, mồ hôi lạnh ứa ra gần như thấm ướt toàn thân.
Nhưng ông ta không dám ngẩng đầu lên, gắt gao quỳ rạp dưới đất chờ đợi phán quyết vận mệnh.
Cho đến khi ông ta sắp không chịu được nữa.
Giọng nói khàn khàn của A Kỳ Na cuối cùng mới vang lên: "Trách phạt không có ý nghĩa gì, kẻ ngươi phải đối mặt là một đối thủ vượt quá mức bình thường, hơn nữa... Còn ham chơi."
“Ti chức tạ ơn đại nhân đã tha mạng, hành động tiếp theo, còn xin đại nhân chỉ thị.”Liễu Trường An lập tức thở phào một hơi, sự trung thành cùng cảm kích trong lòng ông ta với A Kỳ Na lại tăng lên tới một độ cao mới.
Ông ta vốn chỉ một tiểu lại biên quân, bởi vì đắc tội tướng lĩnh biên quân mà bị dựng tội danh, làm hại cửa nát nhà tan, nhờ đại quân Địch Lỗ phá thành, biên quân thua chạy mới giữ được một cái mạng.
Sau đó ông ta cắn răng một cái liền đầu phục Địch Lỗ.
Lại sau đó nữa, ông ta được A Kỳ Na chọn trúng, phái đi Kinh thành, từ đó bắt đầu kiếp sống mật thám ở trong trái tim của Đại Lê.
Dưới sự nâng đỡ của A Kỳ Na, chức quan của ông ta càng ngày càng lớn, thẳng đến Binh bộ Thị lang tam phẩm.
Trận chiến trên sông Đại Lăng Liêu Đông, ông ta lấy được tình báo mấu chốt về việc phòng thủ thành cùng chiến lược của Lê quân.
Thế là trận chiến ấy, mấy chục ngàn quân Lê bị đánh bại, toàn quân bị diệt, liên tiếp đánh mất ba tòa thành trì.
Nhưng sau đó, vận khí của ông ta lại nhanh chóng hạ xuống, thất bại thảm hại.
Tình huống như vậy, thân là người Hán mà A Kỳ Na còn có thể khoan dung với ông ta, lòng độ lượng cùng sự tín nhiệm xưa nay hiếm có, đáng giá để Liễu Trường An ông ta đi theo cả đời, đến chết cũng không thay đổi.
Phải biết, cháu ruột Đa Linh của A Kỳ Na, cũng chết ở ngay trước mặt ông ta.
"Đại nhân, thực lực của Ngụy Vũ đột nhiên tăng mạnh, lại tàn sát duệ sĩ Ba nha lạt ta, tuyệt đối không thể để hắn ta tiếp tục huênh hoang phách lối như vậy nữa." Lúc này, Cam Đồ Cát cắn chặt hàm răng nói.
Mấy ngày nay hắn ta vẫn luôn trốn đông núp tây, cho đến khi nhìn thấy chim ưng trên trời, mới đi theo chim ưng dẫn đường, đi tới ngôi miếu hoang này, gặp được A Kỳ Na.
Hắn ta hiện tại rất căm hận Ngụy Vũ, hận đến ngứa răng.
"Chuyện này ta tự có an bài, hai ngươi trở về đi, không có mật lệnh của ta không được phát động bất cứ một hành động nào, từ đây bắt đầu ẩn núp ngủ đông." A Kỳ Na nói.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể lên tiếng đáp lại rồi rời đi.
Bất kỳ quyết định nào của A Kỳ Na, cũng không được phép nghi ngờ và làm trái.
Đây là một trong những quy tắc làm việc của nhóm mật thám, dù là còn có nghi vấn.
Hai người rời đi, ngôi miếu hoang đổ nát lại khôi phục sự yên lặng như chết.
Qua một hồi lâu, A Kỳ Na chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía trên xà ngang mục nát, chẳng biết từ lúc nào đã có một bóng người, bóng người thẳng tắp như thanh kiếm, kéo dài dưới ánh trăng chiếu rọi.
Cẩn thận xem xét, người kia lại mặc một thân Phi Ngư phục sáng loáng.
"Tới rồi?" A Kỳ Na khẽ hỏi.